Chương 10 - Người Thứ Ba Đáng Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tôi về nhà chứ còn đi đâu.”

Cậu phản ứng lại một chút, rồi nói:

“Vậy… bây giờ tụi mình xem như là…”

Tôi ngắt lời cậu.

“Bạn bè bình thường, chỉ là tối qua hơi vượt rào một tí, cũng đâu có gì lạ đâu.”

Trần Gia Lễ ngơ ngác, há miệng mà không nói nên lời.

Tôi vẫy tay với cậu, rời khỏi phòng trước.

22

Về đến nhà, tôi thấy điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc.

Có của Trần Gia Lễ, cũng có của Tần Xán.

Trần Gia Lễ nhắn liền mấy tin.

【Chị ơi, chị không định chịu trách nhiệm thật sao?】

【Hôm qua là nụ hôn đầu của em đó…】

【Chị không muốn chia tay phải không? Chị không thể như vậy được…】

Tôi khẽ cười, định bụng để câu cá thêm một lúc nữa.

Mở khung chat của Tần Xán ra.

Nó gửi tôi một tấm ảnh chụp màn hình kèm một câu:

【Thằng Trần Gia Lễ kia đúng là giấu nghề ghê, không biết có phải người cậu ấy từng nhắc là “người trong mộng” không.】

Tôi nhíu mày, bấm vào ảnh.

Là bài đăng trên confession của trường.

【tg: Hình như gặp được nam thần ngành Công nghệ Thông tin cjl ở quán bar, mọi người xem có phải là cậu ấy không, hình như có bạn gái rồi.】

Kèm theo một bức ảnh.

Người đàn ông trong ảnh một tay ôm eo cô gái, một tay đỡ cằm cô ấy, cúi người hôn.

Tuy ảnh không quá rõ nét.

Nhưng cũng đủ để nhận ra hơn nửa gương mặt của Trần Gia Lễ.

Tôi thì bị che mất, chỉ lộ ra một đường nét mơ hồ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Không trả lời Tần Xán, tắt điện thoại trước đã.

Hôm nay tiện có việc phải về nhà một chuyến.

Mẹ tôi không biết nghe tin từ đâu, biết tôi đã về nước, giờ đang lôi tôi ra chất vấn.

Lo xong việc nhà cũng đã hơn mười giờ tối, tiện đường tôi cho anh họ đi nhờ xe.

Anh bảo tôi cho mượn tạm xe, lát nữa sẽ lái đến trả.

“Được, đừng có quậy phá gì đấy.”

Anh giơ tay làm dấu “OK”.

Tôi gật đầu, bước xuống xe.

Đèn hậu xe dần khuất sau khúc cua, tôi xoay người đi về phía cổng khu căn hộ.

Gió đêm lành lạnh, lướt qua làn da nơi cổ áo trống trải.

Đến gần, tôi mới thấy có một người đang đứng cách đó không xa.

Trần Gia Lễ đứng trong góc khuất ngoài vùng sáng của đèn đường, sắc mặt dưới ánh sáng mờ mờ có phần tái nhợt.

Ánh mắt cậu vẫn nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, sau đó từ từ chuyển sang nhìn tôi, giọng khàn khàn, khô khốc:

“…Người đó là ai?”

Cậu tiến lên vài bước, bước vào vùng ánh sáng.

Trong đôi mắt là hỗn loạn và đau đớn cuồn cuộn, đường nét cằm căng chặt đến mức cứng đờ.

“Cũng là…”

Cậu cười nhếch môi, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Cũng là kiểu ‘bạn bè bình thường’ đó à?”

Trần Gia Lễ tiến lại gần, cẩn thận nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay nóng hổi, nhưng đầu ngón tay lại khẽ run lên.

“Vậy còn em thì sao?”

Giọng cậu nghèn nghẹn.

“Giữa chúng ta… rốt cuộc là gì chứ?”

Cậu cúi đầu xuống, trán gần như tựa lên vai tôi.

Hơi thở nóng rực, dồn dập.

“Chị muốn xem em là gì cũng được… thú cưng, trò tiêu khiển, kẻ thay thế… không cần danh phận cũng được, lén lút cũng chẳng sao…”

Cậu ngước lên, trong mắt hoe đỏ.

Giọng nói mang theo sự cầu xin gần như tuyệt vọng, từng chữ như nện vào màn đêm tĩnh lặng:

“Đừng bỏ rơi em… có được không?”

23

Tim tôi đột nhiên như bị ai đâm một nhát.

Nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe và đầu ngón tay khẽ run của cậu ấy, chút tâm tư trêu đùa trong lòng tôi lập tức tan biến sạch sẽ.

“Ngốc nghếch.”

Tôi khẽ thở dài, đưa tay dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước ở khóe mắt cậu.

“Đó là anh họ của chị.”

Cậu ấy sững người, lực nắm tay tôi khẽ lỏng ra.

“Bây giờ tin chưa?”

Tôi ngược lại siết lấy những ngón tay đang lạnh toát của cậu.

“Muốn gọi điện xác nhận ngay không?”

Tai cậu dần dần đỏ lên, vội vã lắc đầu, mười ngón tay âm thầm siết chặt lại.

Đan chặt lấy tay tôi.

“Không cần đâu…”

Giọng cậu hơi nghèn nghẹn, mang theo chút mũi tắc tịt.

“Em tin chị mà.”

Gió đêm khẽ thổi bay những lọn tóc lòa xòa trên trán cậu, để lộ vầng trán nhẵn mịn. Tôi bất ngờ kiễng chân, hôn nhẹ một cái lên đó.

Vừa dứt lời, một ánh đèn pha chói lóa bất ngờ chiếu thẳng vào người chúng tôi.

“Chị đứng ở cửa làm gì vậy—”

“Má ơi hai người đang làm gì đó?!”

24

Giọng Tần Xán vang lên cùng tiếng cửa xe “rầm” một cái rồi im bặt.

Nó bước nhanh tới, mắt trợn to nhìn tay hai đứa tôi đang nắm chặt lấy nhau.

Cơ thể Trần Gia Lễ lập tức căng cứng.

Cậu ấy bất ngờ kéo tôi ra sau, đứng chắn trước mặt tôi.

Vẻ yếu đuối ban nãy lập tức biến mất, thay vào đó là khí thế lạnh lùng, giọng cũng trầm xuống.

“Cậu thấy thì cũng tốt.”

“Tần Xán, là cậu phản bội đàn chị trước.”

Tần Xán ngơ ngác:

“Gì cơ?”

“Chơi đôi với người khác là cậu, chạy bộ trong trường là cậu, mập mờ với người khác cũng là cậu.”

Mỗi một câu Trần Gia Lễ nói ra, giọng điệu lại càng lạnh hơn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)