Chương 6 - Người Thế Thân Và Ký Ức Chưa Làm Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Những ngày cùng ở trên thuyền, nó sớm đã thân thiết với ta.

Lê Tam Nương biết ta có việc gấp, vội vàng gỡ tay Miêu Hổ ra khỏi người ta.

“Ôn y nữ, mạng nhỏ của Hổ tử nhà ta, xem như nhờ nàng cứu được. Họ hàng bên nhà ta đang làm việc trong phủ tri châu Dung Châu, ngày sau nếu có chỗ dùng tới, cứ việc đến tìm!”

Ta khẽ gật đầu, cúi người nói với Miêu Hổ:

“Tỷ tỷ ở tại Phí phủ, sau này có thể đến đó tìm ta.”

Nghe vậy, Lê Tam Nương thoáng sửng sốt.

Bởi ở Dung Châu, không ai là chẳng từng nghe danh Phí phủ.

Không chỉ vì Phí gia là đại phú thương nơi này, mà còn bởi danh tiếng của đương kim gia chủ lừng lẫy khắp vùng.

Phí gia tuy là thương hộ, song con cháu đơn bạc. Gia chủ đời trước chỉ có ba người con, đương kim gia chủ Phí Tế vốn là thứ tử.

Năm xưa, Phí phu nhân sinh chàng khó nhọc, khiến Phí Tế từ nhỏ đã mang bệnh trong người.

Trên có trưởng huynh gánh vác kỳ vọng, dưới có đệ muội được yêu chiều, đáng lẽ ngôi vị gia chủ ấy vốn chẳng đến lượt chàng.

Nào ngờ phụ thân cùng trưởng huynh trong một chuyến đi biển buôn bán gặp nạn, chết đuối ngoài khơi, để lại một gia sản khổng lồ cùng cảnh mẹ góa con côi.

Phía trước là hùm sói trong thương trường, phía sau là thân tộc dòm ngó, ai nấy đều mưu đồ thôn tính sản nghiệp.

Phí Tế khi ấy mới mười bốn, bị buộc phải gánh vác gia môn.

Khi đó, Phí gia chỉ là một hào phú tầm thường tại Dung Châu, có được cơ nghiệp như hôm nay, hầu như đều nhờ công sức một tay chàng dựng nên.

Bởi thế, bên ngoài có không ít lời đồn đại xoay quanh vị gia chủ họ Phí:

Người nói chàng vô tình tuyệt mệnh, khắc sát thân huynh phụ mẫu;

Kẻ bảo chàng bụng dạ sâu xa, mặt thiện tâm hiểm, nụ cười giấu dao;

Lại có người đồn rằng chàng chẳng được xem trọng, từng bị đưa đi làm đồng sàng phu cho tiểu thư nhà quan lớn, bị tổn thương tâm lý, nên đến nay vẫn chưa lập gia thất…

Lần nữa đứng trước cửa Phí phủ, ta chợt sinh lòng thấp thỏm, gần quê mà e ngại.

Ra mở cửa là quản gia Phí phủ – Chu bá.

Thấy ta trở về một mình, ông không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn ra sau:

“Người ta cử đến đón cô nương đâu?”

Ta chẳng để tâm, bước vội vào phủ, vừa đi vừa hỏi:

“Trong thư nói gia chủ bị trọng bệnh, chuyện ấy là sao?”

Sau lưng, Chu bá nghe vậy nghẹn lời.

Ta quay đầu lại, thấy ông né tránh ánh mắt ta.

“Khanh khụ… nếu lão không nói thế, cô nương sao chịu về?”

Ta liền đứng khựng lại.

Quả nhiên là vậy!

Lẽ ra ta nên tức giận, nhưng trong lòng lại vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Phải rồi, nếu Phí Tế thật sự bệnh nặng, Chu bá còn chẳng kịp viết thư, e rằng đã trực tiếp phái người đến tìm ta rồi.

Là ta quá lo lắng, nên mới nhận được thư liền cuống cuồng quay về.

Thấy sắc mặt ta chẳng lành, Chu bá sợ ta hối hận, liền vội vã nói thêm:

“Nhưng mà, ba năm nay cô nương rời phủ, gia chủ vẫn luôn cho người tìm tung tích của cô nương.”

“Năm đó cô nương giận dỗi bỏ đi, gia chủ lo lắng đến mấy đêm không chợp mắt.”

“Thân thể ngài ấy vốn yếu, sau khi cô nương đi lại đổ bệnh nặng một trận, phu nhân khi ấy còn sai chuẩn bị cả quan tài…”

Ta bất giác hỏi dồn:

“Vậy hiện giờ huynh ấy thế nào rồi?”

“Qua được rồi, nhưng vẫn là bệnh cũ.”

Chu bá thở dài:

“Sau này biết cô nương ở hầu phủ chữa trị cho tiểu hầu gia, sống tạm ổn, ngài ấy mới an lòng.”

Ta mím chặt môi, không nói thêm gì.

Đúng lúc ấy, hạ nhân đến bẩm có khách quý tới phủ, Chu bá liền đáp lời.

“Hôm nay trong phủ có quý khách ghé thăm, gia chủ đang tiếp đón ở tiền viện.”

“Cô nương cứ về viện nghỉ ngơi trước, bên kia để lão phu thay cô nương báo một tiếng.”

7

Rời nhà ba năm, trong phòng ta từng ở, bài trí vẫn y như ngày ta rời đi.

Rửa mặt thay y phục xong, nhớ lại lời Chu bá nói trước lúc rời đi, ta lập tức đoán ra ai là “quý khách” trong miệng ông.

Đến tiền viện, một hàng nha hoàn đang bưng điểm tâm chuẩn bị mang vào.

Trông thấy ta, nha hoàn đi đầu mỉm cười.

“Từ Tiểu thư đã hồi phủ.”

Ta khẽ giơ tay ra hiệu “suỵt”, lặng lẽ đi theo nàng ta tiến vào.

Sau khi vào trong, các nha hoàn tự giác dâng điểm tâm tới chỗ quý khách.

Tiểu hầu gia xuất thân cao quý, Phí phủ tự nhiên không dám thất lễ, trà bánh dùng để chiêu đãi đều là hảo phẩm.

Ta cúi gằm đầu, bước chậm tới bên cạnh Phí Tế, đặt điểm tâm xuống.

Rồi giống như các nha hoàn khác, ta đứng nép sau bình phong bên cạnh chàng.

Không một ai nhận ra ta.

Qua tấm bình phong, lúc này ta mới dám lớn gan quan sát Phí Tế.

Hình như chàng lại gầy hơn ba năm trước, xương quai hàm cũng hiện rõ hơn.

Đang độ tháng Năm, tiết trời đã bắt đầu oi ấm.

Vậy mà đứng gần, ta vẫn nghe thấy bên kia bình phong vang lên vài tiếng ho khẽ.

Trên bàn bày năm sáu món điểm tâm, nhưng chàng lại chẳng hề động đũa.

Ta nhìn đĩa bánh chà là vừa được dâng lên, chỉ liếc mắt đã nhận ra —— ấy là món ta thích nhất năm xưa.

Từ lúc rời thuyền về phủ rửa mặt xong đã đến thẳng đây, vẫn chưa dùng bữa, lúc này quả thực có hơi đói bụng.

Thấy bọn họ còn đang trò chuyện chưa vào trọng điểm, ta đánh bạo vươn tay ra…

Quả nhiên —— hương vị vẫn ngon như trước.

Ta ăn một miếng, lại lén lấy thêm một miếng nữa.

Đối diện, Tạ Tùy thấy màn dạo đầu cũng đủ, rốt cuộc mở miệng nói tới chính sự chuyến này.

Hắn đã đính hôn với nhà họ Trịnh, hai bên sẽ là thông gia. Tương lai nếu bước chân vào triều chính, chắc chắn cần khắp nơi bồi dưỡng mối quan hệ.

Mà Phí gia là ngoại tộc bên mẫu thân của Trịnh Thư Du, lại là đại phú nơi Dung Châu, hắn tự nhiên mong Phí gia có thể trở thành hậu thuẫn của mình.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)