Chương 10 - Người Thế Thân Và Ký Ức Chưa Làm Quên
“Ta không oán trách Người. Dù sao, những năm tháng ở Hoa phủ, ta sống rất vui vẻ.”
Đó là lần đầu tiên ta nghe Phí Tế chủ động nhắc đến Hoa phủ.
Trước kia, Chu bá từng dặn ta: chớ nhắc đến Hoa phủ trước mặt chàng, bởi đó là điều cấm kỵ.
Nhưng nay ta hiểu, chẳng qua vì ký ức ấy quá đỗi tươi đẹp, khiến người không dám dễ dàng chạm tới.
“Vừa rồi sao chàng lại nói thế với phu nhân?”
Rời khỏi viện phu nhân, ta cầm đèn đi cùng Phí Tế trên con đường về viện.
“Nói muốn giao Phí gia cho ta… chẳng phải cố ý chọc giận người sao?”
Không trách ta đoán vậy, bởi quan hệ giữa chàng và phu nhân thật chẳng giống mẫu tử chút nào.
Nếu chỉ là lời nói nhất thời để lấy lòng ta hay phản bác phu nhân, thì ta tất chẳng dám tin là thật.
“Phu nhân dù gì vẫn lo cho chàng, chẳng qua cũng vì muốn tốt cho Phí gia và tương lai của biểu thư mà khuyên chàng hợp tác cùng hầu phủ.
Chàng cứ từ từ khuyên giải, cớ gì phải khiến người tức giận?
Thân thể chàng vốn đã không khỏe, về sau chớ nên tranh cãi nhiều, bớt thức khuya, cũng đừng ôm nhiều lo nghĩ.
Ngày mai ta sẽ kê cho chàng một phương thuốc dưỡng thân…”
Ta cứ lải nhải một tràng dài.
Phí Tế dừng bước, nghiêng đầu nhìn ta.
“Ta là nghiêm túc đấy.”
Lời vừa dứt, tầng mây che khuất ánh trăng trên cao cũng vừa khéo trôi qua.
Ta ngẩn đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Phí Tế.
Nguyệt quang nhu hòa rọi xuống thân chàng, mi mục như họa, lúc nhìn ta lại dịu dàng đến mức khiến lòng ta ngẩn ngơ.
Rõ ràng là người ôn hòa mà mạnh mẽ biết bao…
Vậy mà trong khoảnh khắc ấy, lại yếu ớt tựa như chạm khẽ thôi cũng sẽ vỡ tan.
“Tiểu Từ, ta chờ không nổi nữa rồi.”
Thanh âm chàng nhẹ đến mức như gió thoảng.
“Ta sợ, bản thân chẳng còn bao nhiêu thời gian.”
12
“Chàng nói bậy gì đó!”
Ta lập tức quát lên.
“Đã bảo Chàng đừng tin lời cái tên lang băm ấy nữa! Chàng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
“Ta nhất định sẽ giúp Chàng sống lâu trăm tuổi!”
Phí Tế chỉ khẽ mỉm cười, không đáp.
Chàng vẫn luôn như thế.
Thấy ta lại nổi giận, chàng liền vội chuyển sang chuyện khác, đưa ta đi thăm Phí Diễm.
Phí Diễm bị đánh roi, đến ngủ cũng chỉ dám nằm sấp.
Ta thay chàng xem xét miệng vết thương, chắc rằng không có gì đáng ngại mới tự tay thay thuốc.
Phí Diễm bị động tĩnh đánh thức, vừa mở mắt đã trông thấy ta, lập tức giật mình.
“Ngươi… từ bao giờ trở về?”
“Hôm nay.”
Ta đáp, giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Ta và Phí Diễm xưa nay vốn chẳng hợp nhau.
Trước kia, hắn ỷ được mẫu thân nuông chiều, thường bêu xấu Phí Tế trước mặt người lớn, ta từng không ít lần nhân lúc không ai để ý mà đánh nhau với hắn.
Sau này hắn cao lớn hơn, đánh không lại nữa, ta liền đổi sang giở trò lén lút, bỏ thuốc vào trà nước cơm canh của hắn.
Thấy Phí Tế bước vào, Phí Diễm liền như pháo nổ bén lửa.
“Phí Tế! Ngươi còn mặt mũi tới đây? Có ai lại đối xử với đệ đệ ruột thịt như ngươi sao?”
Từ bé được nuông chiều, lại được phụ mẫu yêu thương, hắn càng trở nên ngang ngược vô lễ.
Duy chỉ có huynh trưởng này là không dung túng hắn.
Phí Tế chẳng bận tâm những lời mắng chửi, chỉ lặng lẽ châm thêm vài ngọn nến bên cạnh, để ta nhìn rõ vết thương hơn.
Phí Diễm càng thấy bực, càng mắng dữ.
“Phí Tế, ngươi là thứ con rể vứt đi mà không ai thèm nhận! Vị hôn thê của ngươi chết rồi, ngươi còn cấm ta ra ngoài tìm nữ nhân!”
“Lời đồn bên ngoài đâu có sai, ngươi chính là sao chổi! Phụ thân, đại ca đều bị ngươi khắc chết, đến cả vị hôn thê kia cũng vậy!”
Lời chưa dứt, ta lập tức mạnh tay hơn, khiến hắn đau đến mức rú lên.
“Đi thôi.”
Ta đứng dậy kéo tay Phí Tế rời đi.
“Ta thấy hắn không cần bôi thuốc nữa đâu, đau chết cũng đáng đời.”
“Ôn Từ! Ngươi là nữ nhân điên! Ta phải mách nương!”
Phía sau, tiếng mắng vẫn không ngớt.
Ta siết chặt tay Phí Tế, trong bụng thầm tính toán ngày mai nên cho Phí Diễm uống loại thuốc gì.
Người bên cạnh ta bỗng im lặng thật lâu.
Ta ngẩng lên nhìn, lại bắt gặp ánh mắt chàng đang cười.
Ta lập tức nổi giận.
“Chàng cười gì chứ? Sao không nổi giận?”
“Có gì mà giận?” Phí Tế lắc đầu, “Dù sao, lời hắn nói… cũng là sự thật.”
Danh tiếng “khắc tử khắc huynh” ấy, chàng sớm đã gánh trên vai.
Những năm qua bao lượt mai mối đều bị chàng từ chối.
Ngay cả Phí Diễm, ba năm trước cũng đã đính hôn.
Chỉ riêng chàng vẫn cô độc một mình.
Ta không nhịn được, hỏi Chu bá:
“Vị Hoa tiểu thư từng đính hôn với Phí Tế, là người thế nào vậy?”
Là nữ tử thế nào, mới có thể khiến Phí Tế bao năm qua vẫn một mực khắc ghi trong lòng?
Chu bá từng nói với ta, Hoa gia ở tận kinh thành, lão cũng chưa từng được gặp vị Hoa cô nương kia.
Nhưng lão biết, Phí Tế có một chiếc quạt xếp vô cùng quý giá, trên mặt quạt là thủ bút của Hoa cô nương để lại.
Phí Tế vô cùng trân quý, chưa từng để lộ ra cho ai xem.
Về sau, ta lén lút chuồn vào thư phòng của Phí Tế, quả nhiên nhìn thấy chiếc quạt ấy được chàng cẩn thận cất giữ trong một chiếc hộp gỗ đàn hương.