Chương 4 - Người Thay Thế Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Một khoảnh khắc vụt qua trong đầu, ta nhanh chóng bước tới kéo cổ tay chàng ra trước mặt: “Cái này là bị làm sao vậy?”

Chu Cẩn sững sờ một lúc, rồi mới mở lời: “Uyển Uyển, chuyện rơi xuống nước năm đó nàng còn nhớ được bao nhiêu?”

Sau khi rơi xuống nước năm đó ta bị ốm nặng, khi tỉnh lại thì ký ức mơ hồ đi rất nhiều.

Mọi người cũng đều né tránh không nhắc đến chuyện này, ta luôn nghĩ là Chu Vũ vì danh tiếng của ta nên mới cố ý ém nhẹm chuyện này.

Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

Bởi vì La Hòe nói ta từng bị cho uống một lượng lớn thuốc ảnh hưởng đến trí nhớ, nhưng khi ông nói ta hồi tưởng lại, không thấy mình quên mất điều gì.

Giờ nhìn lại, ta hình như thật sự đã quên một chuyện rất quan trọng, hoặc là một người.

Lòng ta rối bời, bao nhiêu năm nay, ta luôn nghĩ là Chu Vũ đã cứu ta.

Nhưng hôm nay ta mới phát hiện không chỉ không phải Chu Vũ, mà càng không ngờ người đó lại là Chu Cẩn?

Ta run rẩy giọng nói mở lời: “Sau khi ta rơi xuống nước, là… Điện hạ cứu ta?”

“Lúc đó nàng đã mười bốn tuổi, nếu chuyện truyền ra ngoài nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến nàng, ta liền tìm thị nữ nhà nàng đưa nàng rời đi. Ta vốn định đợi mọi chuyện ổn thỏa sẽ tự mình hỏi ý nàng, nếu nàng đồng ý, ta liền xin phụ hoàng ban hôn. Nhưng lúc đó ta vướng bận chính sự, ta đành phải vội vàng ém nhẹm tin tức, nhưng khi ta trở lại kinh đô, nàng đã được ban hôn cho Chu Vũ rồi.”

Ngày đó, chúng ta trò chuyện đến rất khuya.

Từ lúc ta còn nhỏ nghịch ngợm, cho đến trước ngày đại hôn. Mọi chi tiết trưởng thành của ta chàng đều biết.

Kể cả những điều chính ta đã quên, Chu Cẩn cũng đều nhớ rõ. Giọng chàng ôn tồn, kể lại những chuyện đó cho ta nghe một cách lôi cuốn.

Bất tri bất giác, ta cảm thấy nội tâm mình được an ủi. La Hòe còn trêu chọc ta, nói thì ra ta cũng biết cười.

Chỉ là sau trận bệnh nặng năm đó, ký ức về thời thơ ấu của ta trở nên mơ hồ đi rất nhiều và ta cũng không còn nhớ đến Chu Cẩn nữa. Nhưng khi chàng kể lại những chuyện đó, ta lại cảm thấy rất đỗi thân thuộc.

Thì ra, thầy của Chu Cẩn là cố giao của Tổ phụ ta.

Thuở nhỏ, Tổ phụ thường đưa ta đến một quán trà, ông cùng vài ba người bạn tâm giao thưởng trà trò chuyện, còn ta thì tự mình chơi đùa ở sân sau.

Ta quen Chu Cẩn từ lúc đó.

Chỉ là lúc đó ta mới năm sáu tuổi, còn Chu Cẩn lớn hơn ta sáu tuổi nên tự nhiên chàng nhớ rõ hơn ta những chuyện đó. Khoảng một năm sau, Chu Cẩn bắt đầu tiếp nhận công việc triều chính, chúng ta không còn gặp lại nhau nữa.

Sau này Tổ phụ và Tổ mẫu lần lượt qua đời, nghe nói chàng đều có đến viếng, chỉ là lúc đó mẹ không cho ta ra tiền sảnh tiếp khách, nên ta đã bỏ lỡ.

Thực ra, trước khi Tổ phụ qua đời đã viết một phong thư cho Chu Cẩn, hy vọng chàng có thể âm thầm che chở ta phần nào.

Cũng chính vì lẽ đó, Chu Cẩn thường xuyên quan tâm đến ta, và sau này tiểu cô nương quen biết thuở thơ ấu đó dần dần bước vào trái tim chàng.

Lòng ta lại một lần nữa bị rung động, nhưng lại không dám đáp lời.

Ta hỏi Chu Cẩn chàng nhận ra ta từ lúc nào? Chu Cẩn lại nói không cần phải nhận ra, chàng đã biết đó là ta ngay từ đầu.

Những thói quen nhỏ lúc bé của ta đều không thay đổi. Lúc căng thẳng sẽ vô thức vuốt tóc, khi viết chữ còn cắn bút.

Đặc biệt là khi ta ở Đông Cung, ta cơ bản không che mặt, nhiều thần thái sẽ khiến Chu Cẩn xác nhận đó chính là ta.

Quả nhiên thật mỉa mai.

Ta và Chu Vũ quen biết nhau bao nhiêu năm, lại còn làm vợ chồng được một tháng, thế mà hắn cũng chỉ có thể dựa vào vết thương đó để phán đoán.

Nhưng ta không hiểu, Chu Vũ rõ ràng thích Phương Vân Khanh, tại sao lại cầu xin cưới ta?

Sau này La Hòe nói, có lẽ là vì mệnh cách.

Chu Vũ đã biết từ sớm Phương gia có Phượng mệnh chi nữ. Mà mọi người đều biết ta là tai tinh, nên người mang Phượng mệnh đó đương nhiên là Phương Vân Khanh.

Chu Vũ sợ trực tiếp cưới Phương Vân Khanh sẽ khiến người khác biết dã tâm của mình, nên mới đi đường vòng trước tiên cưới ta, sau đó hại chết Ngũ hoàng tử rồi tái hôn với Phương Vân Khanh.

Làm như vậy cưới cả hai người, thì kiểu gì cũng có một người là Phượng mệnh.

Nghe phân tích của La Hòe, ta chỉ cảm thấy trước đây mình thật sự đã mù quáng.

14

Sau khi ta và Chu Cẩn thổ lộ thân phận, chàng chưa từng hỏi về lai lịch của ta và La Hòe.

La Hòe là người chàng đã quen biết từ rất lâu trước đây, hẳn là cũng biết ông không phải người phàm? Nếu không thì làm sao chàng lại đi tìm Phật hỏi Đạo?

Ta lại nhớ lại mỗi lần ta đến thư phòng Đông Cung, ánh sáng trong phòng luôn mờ tối. Giờ nghĩ lại, chàng đã nghĩ đến từ lúc đó, sợ ta gặp ánh sáng, chàng tưởng ta là một linh hồn u ám.

Nhận ra sự lo lắng của ta, Chu Cẩn đưa tay kéo tay áo ta: “Uyển Uyển đừng nghĩ nhiều, Uyển Uyển chính là Uyển Uyển, bất kể biến thành bộ dạng gì, vĩnh viễn đều là nàng.”

Sau khi mọi chuyện được nói rõ, Chu Cẩn cũng không còn đi tìm những cao tăng hay thiên sư nữa.

Hàng ngày chàng chỉ cùng chúng ta thảo luận cách giăng lưới bắt Chu Vũ, và trừng trị những tàn dư của hắn. Đôi khi chàng đi thị sát dân tình cũng dẫn ta và La Hòe theo.

Ta còn nhớ một lần đi ăn mì ở một quán nhỏ, bà chủ quán nói La Hòe thật có phúc khí, có một cô con gái xinh đẹp và một chàng rể tuấn tú như vậy.

Ta định mở lời giải thích nhưng Chu Cẩn đã nắm lấy tay ta, rồi đưa cho bà chủ quán một thỏi bạc rất lớn.

Chàng nói mượn lời chúc phúc của bà chủ quán, vợ chồng chúng ta nhất định sẽ hòa hợp hạnh phúc, con cháu đầy đàn.

Khi chàng nói những lời này, khóe mắt và lông mày đều ánh lên nụ cười, nhưng ta lại vô cùng chua xót.

Thời gian của ta không còn nhiều, La Hòe nói ngày bách nhật cúng cơm của ta chính là thời điểm tốt nhất để rời đi, ta tính toán, chỉ còn chưa đầy một tháng.

Ta cũng từng muốn nói rõ mọi chuyện với Chu Cẩn, nhưng mỗi lần mở lời đều bị chàng ngắt lời.

Lần cuối cùng chàng thậm chí ôm lấy ta cầu xin, chàng nói cầu xin ta đừng tàn nhẫn như vậy, đừng đập tan giấc mơ của chàng.

Ta chưa từng có lần nào muốn bóp chết Chu Vũ đến vậy, cũng chưa từng hối hận đến thế.

Ta thậm chí hối hận vì đã trở về báo thù.

Chi bằng cứ rời đi như thế, còn hơn là để mình và Chu Cẩn có được rồi lại mất đi như thế này.

Ta càng thêm căm hận Chu Vũ, nếu không phải hắn đã đánh cắp tất cả những gì lẽ ra thuộc về ta và Chu Cẩn, thì làm sao chúng ta lại đau khổ đến mức này?

Ta lợi dụng chút thời gian ít ỏi còn lại, giúp Chu Cẩn thanh trừng không ít tay chân của Chu Vũ.

Thực ra những chuyện này Chu Cẩn tự mình cũng có thể làm, chỉ là ta muốn làm nhiều việc nhất có thể vì chàng.

15

Ngày Tết Trùng Dương tế tổ, Chu Vũ tái xuất trước mặt mọi người sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng.

Có lẽ nghe nói ta hiện tại được Chu Cẩn vô cùng yêu thích, việc đầu tiên hắn làm khi vào cung là đến tìm ta.

Hắn giờ đây đã gầy không còn ra hình người, không chỉ vì bị Chu Cẩn đả kích mà còn vì thuốc ta cho hắn uống hàng ngày khi ở Vương phủ.

Thuốc đó không gây chết người, chỉ từng chút một rút cạn sinh lực của hắn. Thậm chí La Hòe còn nói thuốc này gây ảo giác, nên nghe nói bây giờ hắn thường xuyên ôm Phương Vân Khanh và gọi “Uyển Uyển”.

Thật đúng là phong thủy luân chuyển.

“Uyển Uyển, ta muốn nói riêng với nàng vài câu.”

Đôi mắt Chu Vũ chăm chú nhìn ta, Chu Cẩn che chở ta phía sau, hệt như năm xưa Chu Vũ bảo vệ Phương Vân Khanh.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta càng thêm căm hận Chu Vũ. Nếu không phải hắn, ta và Chu Cẩn hẳn đã rất hạnh phúc rồi.

Thấy ta và Chu Cẩn như vậy, Chu Vũ mắt đỏ ngầu nhìn ta: “Uyển Uyển, nàng đã nói sẽ đợi ta đến đón nàng.”

Ta sắc mặt thản nhiên: “Vũ Vương điện hạ thật biết nói đùa, lời đó là ngài tự nói, ta chưa từng nói sẽ đợi ngài.”

Sắc mặt Chu Vũ tối sầm, lại nhìn Chu Cẩn: “Hoàng huynh là muốn tranh giành người với đệ sao?”

Chu Cẩn chưa kịp nói, ta đã tiến lên một bước khoác tay Chu Cẩn: “Vũ Vương điện hạ nói lời gì vậy? Thái tử điện hạ là huynh trưởng của ngài, ngài không thể nhường nhịn một chút sao? Hơn nữa Thái tử điện hạ trước đây bị thương còn chưa lành hẳn, ta cũng không thể không lo cho chàng, ngài nói xem? Vương gia?”

Một tiếng “Vương gia” khiến phòng tuyến tâm lý của Chu Vũ sụp đổ. Hắn nhìn ta, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.

Cuối cùng, hắn quay người rời đi, lúc đi trong miệng còn lẩm bẩm: “Ngươi không phải nàng ấy, nàng ấy sẽ không làm ta tổn thương như vậy, sẽ không…”

Nhưng chưa đi được vài bước, chỉ nghe thấy tiếng “phịch”, Chu Vũ ngã quỵ xuống đất.

16

Còn mười ngày nữa là đến ngày bách nhật cúng cơm của ta.

La Hòe đặc biệt dặn dò, nói khoảng thời gian này là lúc ta yếu ớt nhất, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sai sót nào, nếu không tổn thương đến ta sẽ rất nguy hiểm.

Chu Cẩn càng thêm cẩn thận, sợ ta xảy ra dù chỉ một chút chuyện.

Nhưng dù cẩn thận như vậy, chuyện vẫn xảy ra.

Nhân dịp sinh thần Hoàng đế, Chu Vũ liên hệ với ngoại bang phát động cung biến.

Chu Cẩn lo lắng cho ta, liền bảo La Hòe đưa ta đi trước, nhưng chúng ta chưa chạy được bao xa đã bị người vây lại. Phương Vân Khanh thậm chí còn hất thẳng một bình nước bùa đầy ắp về phía chúng ta.

“Phương Uyển Khanh, ta mặc kệ ngươi dùng yêu pháp gì mà trở lại nhân gian, hôm nay ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán!”

Quả nhiên, ta thấy Quốc sư ở phía sau nàng ta.

La Hòe vốn không được phép dùng thuật pháp, nhưng lúc nguy cấp cũng không quản được nhiều. Ông đỡ lấy phần lớn sát thương cho ta, nhưng ta mấy ngày nay vô cùng yếu ớt, dính phải nước bùa càng không chịu nổi.

Ta kéo La Hòe: “Cha đừng lo cho con, cha mau đi đi.”

Một tiếng “cha” gọi khiến mắt La Hòe đỏ hoe: “Nha đầu, con gọi ta một tiếng cha, ta liền không thể không lo cho con.”

Nói rồi, ông giơ tay kết trận thi pháp.

Ta muốn ngăn cản đã không kịp nữa.

Thuật pháp của La Hòe cao thâm nhưng để sớm tu thành chính quả, ông phải tuân theo quy tắc không dùng thuật pháp ở phàm gian. Việc ông dùng thuật pháp lúc này, cũng sẽ phản phệ lại chính ông.

Thấy La Hòe cũng sắp không chống đỡ nổi, ta đột nhiên nghe thấy tiếng hô giết chóc từ bên ngoài truyền đến.

“Tỷ tỷ!”

Là Phương Hoành.

Vào thời khắc then chốt, Phương Hoành dẫn theo viện binh đến. Nó xông vào trận pháp đỡ lấy ta: “Tỷ tỷ sao rồi?”

Ta cảm thấy linh lực trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu tán, nhưng vẫn lắc đầu với Phương Hoành ý bảo mình không sao.

Đệ đệ này của ta, là người thân duy nhất ta còn vương vấn.

La Hòe nói với Phương Hoành cần phải đưa ta đến mộ địa ngay lập tức, ta không thể trụ được lâu nữa, phải rời đi ngay.

Phương Hoành không dám chần chừ, muốn ôm ta đi nhưng ta vẫn còn nhớ đến Chu Cẩn. Chàng vẫn còn ở trong điện chưa thoát khỏi nguy hiểm, ta trước đó đã hứa tối sẽ làm bánh ngọt cho chàng.

Nhưng… chẳng lẽ ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp được sao?

Vào giây phút nguy cấp, ta cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.

Là Chu Cẩn.

Chàng ôm chặt ta vào lòng: “A Hoành, nơi này giao lại cho đệ, ta đưa nàng ấy đi.”

“Vâng.”

Thần trí ta đã không còn minh mẫn, không biết qua bao lâu, đột nhiên mũi ta ngửi thấy một mùi hương hoa. Ta mở mắt, phát hiện đã đến mộ địa.

Và nơi hoang vắng ngày thường, lại nở rộ đầy hoa bỉ ngạn đỏ rực.

Mùi hương hoa truyền đến, cơ thể ta lập tức hồi phục.

Ta đứng ở lối vào bụi hoa, thậm chí chưa kịp nói lời nào đã cảm thấy cơ thể bị hút chặt lại. Ta hoảng loạn, nắm chặt lấy tay Chu Cẩn, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.

Sâu trong bụi hoa dường như có lực hút, cơ thể ta không kiểm soát được mà bị hút vào trong.

Nhưng ta cố sống cố chết kéo tay Chu Cẩn, khóc không thành tiếng.

“Uyển Uyển… Uyển Uyển đừng đi, đừng đi…”

Chu Cẩn cũng khóc, đường đường là dại trượng phu cao lớn lại khóc đến thảm thương.

“Phụt…”

Chu Cẩn phun ra một ngụm máu tươi, ta lúc này mới nhớ La Hòe từng nói, bụi hoa này nở ra là để đón ta, Chu Cẩn ở đây thêm một khắc cơ thể sẽ bị tổn thương thêm một phần.

Ta thực sự không đành lòng, cuối cùng nhẫn đau buông tay chàng: “Chu Cẩn, kiếp sau ta nhất định sẽ sạch sẽ trở lại tìm chàng.”

“Uyển Uyển!”

Chu Cẩn vẫn muốn chạy về phía ta, nhưng bị bụi hoa chắn lại bên ngoài.

Bụi hoa trước mắt ta càng ngày càng um tùm, cho đến khi che khuất hoàn toàn tầm nhìn của ta.

Cảnh tượng cuối cùng ta nhìn thấy Chu Cẩn, chính là chàng bị bụi hoa làm bị thương khắp người, máu me bê bết nhưng vẫn liều mạng muốn xông vào.

Cuối cùng một vệt sáng trắng lóe lên, cảnh vật xung quanh hoàn toàn biến mất.

Ta biết, ta đã rời đi hoàn toàn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)