Chương 12 - Người Thay Thế Tình Yêu
Sắc mặt Tịch Lệnh Thành tối sầm lại, giọng nói lạnh đến mức khiến người ta rùng mình: “Nói với Lâm Du Nhiên, dùng cách này dụ tôi đi gặp cô ấy là vô ích. Bảo cô ấy sớm dọn khỏi nhà tôi đi, tôi sẽ không theo đuổi cô ấy nữa, cũng không muốn Sơ Hàn hiểu lầm.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia lập tức im bặt.
“Không phải chứ? Anh Tịch, anh đang đùa đấy à? Không phải anh vẫn luôn thích Lâm Du Nhiên hơn sao? Ôn Sơ Hàn chẳng qua chỉ là thế thân biết điều, từ khi nào anh coi trọng cô ta như vậy rồi? Du Nhiên còn có cả đống người theo đuổi, anh mà không đến, thật sự cô ấy sẽ đi với người khác đó.”
Một người bạn cười khẩy hỏi.
Nhưng ngay giây sau, giọng nói lạnh lùng của Tịch Lệnh Thành lại một lần nữa phá tan mọi nhận thức của anh ta.
“Từ nay về sau tôi và Lâm Du Nhiên không còn liên quan gì nữa, chuyện của cô ấy đừng tìm đến tôi nữa. Cô ấy ở với ai cũng được, chẳng liên quan đến tôi.”
Còn chưa kịp để người ở đầu dây bên kia lên tiếng chất vấn, anh đã cúp máy trước.
Tuy là nói vậy, nhưng anh vẫn đến quán bar mà họ hay lui tới.
Anh chỉ muốn tận mắt chứng kiến bản chất thật sự của Lâm Du Nhiên.
Ngay từ đầu, anh đã biết, Lâm Du Nhiên không tốt như anh từng nghĩ.
Nhưng ai mà chẳng có khuyết điểm, vì có thiện cảm nên anh không để tâm đến những điều đó.
Thế nhưng khi tình yêu đầy toan tính của cô ta bị đặt cạnh tình yêu không giữ lại chút gì của Ôn Sơ Hàn, lập tức có sự chênh lệch rõ rệt.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay với Ôn Sơ Hàn, sau khi Lâm Du Nhiên về nước, tất cả sự quan tâm của anh dành cho cô ta, cũng chỉ là vì chút cảm xúc còn sót lại từ trước.
Chỉ là muốn nhanh chóng buông bỏ mối bận tâm này, sớm dứt khoát với Lâm Du Nhiên.
Nhưng không ngờ, còn chưa kịp buông bỏ Lâm Du Nhiên, Ôn Sơ Hàn đã rời đi trước.
Khi đến quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn mờ ảo đầy ám muội, đủ mọi cảm xúc u ám bắt đầu lan tỏa.
Tịch Lệnh Thành vừa nhìn liền nhận ra ngay người phụ nữ đang nhảy gợi cảm giữa đám đông với một gã đàn ông ngoại quốc.
“Lâm Du Nhiên…”
Anh thì thầm cái tên đó nơi đầu môi, trong đôi mắt lạnh nhạt không hề có lấy một tia bất ngờ.
Một điệu nhảy kết thúc, Tịch Lệnh Thành giữ khoảng cách không xa không gần, đi theo sau Lâm Du Nhiên về phía nhà vệ sinh.
Lúc này, người đàn ông ngoại quốc lúc nãy đã ép cô vào góc tường, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Không biết bao lâu sau, nụ hôn dài ấy mới kết thúc, bàn tay Charles vẫn mơn trớn trên người cô, kề sát cô, khẽ nói:
“Du Nhiên, anh theo đuổi em bao lâu rồi, khi nào em mới đồng ý ở bên anh?”
Lâm Du Nhiên thở dốc từng nhịp, trong mắt ánh lên lớp nước mỏng, giọng nói mang theo nét u buồn:
“Xin lỗi, Charles, em vẫn chưa quên được bạn trai cũ… em rất yêu anh ấy… xin lỗi, em vẫn chưa thể đồng ý ở bên anh… cho em thêm chút thời gian được không?”
“Em hứa, đợi đến khi em thật sự quên được anh ấy, em sẽ ở bên anh… mãi mãi không rời xa.”
Nghe cô nói vậy, lông mày Charles dần giãn ra, ánh mắt đầy xót xa.
“Được, nghe lời em.”
Lời vừa dứt, anh ta lại tiếp tục hôn cô say đắm, môi lưỡi quấn quýt.
Tay hai người càng lúc càng táo bạo, tiếng thở dốc mập mờ vang lên không ngừng.
Tịch Lệnh Thành đứng trong bóng tối nơi khúc ngoặt, lặng im đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, anh nhếch môi cười lạnh, quay người rời đi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ không nói thành lời.
Sau khi tạm biệt Charles, Lâm Du Nhiên chỉnh lại trang phục, thay một chiếc váy trắng càng ngây thơ hơn, đứng ngoài cửa quán bar, thò đầu nhìn vào với vẻ không dám bước vào.
Lúc này, một người đàn ông có vẻ ngổ ngáo, đi xe phân khối lớn dừng lại trước cửa quán, huýt sáo với cô.
“Sao thế, Lâm Du Nhiên, em vẫn chưa muốn chia tay tên bạn trai cặn bã đó à? Hắn ta tốt đến thế sao? Anh có điểm nào thua kém hắn?”
“Giờ chắc hắn đang say khướt trong vòng tay con nào rồi ấy chứ. Hay là theo anh đi dạo một vòng nhé?”
Vừa nói, gã trai đi mô tô tên Trình Dã liền ném một bộ mũ bảo hiểm và đồ bảo hộ vào lòng cô.
Thấy cô sợ đến run rẩy, nước mắt lưng tròng, anh ta lại cười càng đắc ý.
“Không, bạn trai em rất tốt, em không thể đi cùng anh, em muốn đi tìm anh ấy.”
Lâm Du Nhiên hoảng hốt bước tới trước mặt Trình Dã, mím môi, định trả lại mũ và đồ bảo hộ.
Nhưng Trình Dã lại bước một bước dài, vòng tay ôm cô vào lòng, nghiêm túc giúp cô đội đồ bảo hộ và mũ bảo hiểm, rồi không để cô phản kháng, bế bổng cô lên đặt lên xe.
Ầm một tiếng, xe mô tô rú ga phóng vút đi.
Tịch Lệnh Thành kéo ra một nụ cười mỉa mai — thì ra anh và những gã đàn ông kia cũng chẳng khác gì nhau, chỉ là một con cá trong cái ao của Lâm Du Nhiên.
Chả trách, cô ta chưa từng thật lòng với ai.
Cái gọi là “bạn trai cũ” trong miệng cô, e rằng cũng chỉ là một nhân vật hư cấu.
Dù sao thì, với kiểu người như cô, có bạn trai chỉ tổ vướng víu, không tiện tung lưới bắt cá mới.