Chương 5 - Người Thay Thế Đáng Ghét

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh ta đưa tay cởi cúc áo ngực của tôi.

“Mấy người đang làm gì đó?!”

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một loạt lãnh đạo bệnh viện bước tới trước mặt chúng tôi.

Lâm Tú Nhã lập tức bước ra đón.

“Vị này là Tổng giám đốc Triệu, cổ đông của bệnh viện, hôm nay đến bệnh viện thanh tra công việc.”

Nghe nói là cổ đông bệnh viện, Từ Thành cuối cùng cũng buông tay ra.

“Tổng giám đốc Triệu, tôi là Từ Thành, tốt nghiệp từ…”

Tổng giám đốc Triệu cắt ngang lời anh ta.

“Tôi hỏi các người đang làm gì vậy?!”

Tôi đỡ ông nội dậy, dìu ông đến ghế ngồi nghỉ.

Còn bên kia xảy ra chuyện gì, tôi chẳng muốn quan tâm.

Chỉ cần đứng xa một chút, đừng để bị vạ lây là được.

Từ Thành rõ ràng chưa nhận ra Tổng giám đốc Triệu đã nổi giận, cứ tưởng đây chỉ là một lần kiểm tra thông thường.

“Tổng giám đốc Triệu, cô gái vừa rồi là nhân viên cũ của bệnh viện, trong thời gian làm việc ở hậu cần đã bị phát hiện buôn bán tài sản của bệnh viện nên bị đuổi việc.”

“Cô ta muốn đòi thêm tiền nên mới làm ầm ĩ trong bệnh viện.”

Từ Thành mở miệng nói dối không chớp mắt.

Thế mà vẫn có người phụ họa.

“Đúng vậy, nhìn cách ăn mặc của cô ta mà xem, đồ toàn đắt tiền. Lương hậu cần có bao nhiêu đâu, lấy đâu ra tiền mà sống sang như thế?”

Tổng giám đốc Triệu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Từ Thành một lúc, ánh mắt khiến anh ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Ông ra hiệu bảo tôi lại gần.

Tôi cắn răng bước tới.

“Cô từng buôn bán tài sản của bệnh viện sao?”

Tôi lắc đầu.

Ông quay sang nhìn Lâm Tú Nhã.

“Chuyện này có thật không? Bằng chứng đâu? Không thể ăn nói lung tung mà vu oan người khác như vậy.”

Từ Thành lập tức chen vào.

“Tổng giám đốc Triệu, tôi là bạn trai cũ của cô ta, tôi có thể làm chứng. An Nhiên xuất thân gia đình bình thường, vậy mà từ lúc đi làm đến giờ, đồ cô ta mặc toàn hàng hiệu, thậm chí còn tặng tôi một chiếc đồng hồ Rolex. Cô ta lấy tiền ở đâu ra?”

Anh ta lấy ra một chiếc đồng hồ, đó chính là quà sinh nhật tôi từng tặng anh ta.

“Trước đây An Nhiên đã có thói quen ăn cắp đặc biệt thích trộm đồ trong siêu thị.”

“Hồi đó tôi còn nghĩ có thể từ từ cảm hóa cô ta, ai ngờ cô ta giờ lại dám trộm đồ của bệnh viện.”

Xung quanh các đồng nghiệp hóng chuyện bắt đầu xôn xao.

“Bạn trai cũ chắc chắn không đến mức vu khống cô ấy đâu nhỉ? Đúng là nhìn người chỉ thấy được bề ngoài.”

“Chúng ta làm việc chết lên chết xuống vì thành tích, mà cô ta lại nhẹ nhàng rảnh rỗi thế kia, đúng là nực cười.”

Tổng giám đốc Triệu nghe một lúc, sắc mặt càng lúc càng lạnh.

“Tôi hỏi là bằng chứng.”

Cuối cùng có người đưa lên một tập tài liệu viết tay cẩu thả.

Tổng giám đốc Triệu thậm chí không thèm nhìn, ném thẳng cho trợ lý phía sau.

Trợ lý nghiêm túc mở ra xem, cả không gian bỗng chốc im phăng phắc, chỉ còn tiếng giấy lật soàn soạt.

Xem kỹ xong, trợ lý vô cùng logic hỏi Lâm Tú Nhã:

“Những tài liệu này không chứng minh được An Nhiên từng buôn bán tài sản bệnh viện trong lúc làm việc. Bằng chứng vật lý không thể chỉ gõ vài dòng trên máy tính là ra.”

“An Nhiên đã bán cái gì? Qua tay bao nhiêu người? Cuối cùng bán cho ai?”

Lâm Tú Nhã ấp úng, không trả lời nổi, chỉ lặp đi lặp lại rằng bị thiếu đồ, kiểm kê không khớp.

“Trong lúc kiểm kê bệnh viện đều có người ghi chép và quay lại video. Cô nói thiếu, thiếu cái gì? Thiếu lúc nào? Vì sao lúc đó không phát hiện?”

Trợ lý truy hỏi từng bước, nhưng Lâm Tú Nhã không trả lời nổi một câu nào.

Anh đẩy gọng kính lên, lạnh lùng nói:

“Phó viện trưởng Lâm xử lý thiếu chuyên nghiệp như vậy, khiến tôi rất nghi ngờ có phải vì muốn che giấu tổn thất nên mới đổ hết lên đầu An Nhiên hay không?”

Lời này như tiếng sét giữa trời quang, sắc mặt Lâm Tú Nhã và mấy vị lãnh đạo phía sau đồng loạt biến sắc.

“Chắc chắn là con tiện nhân An Nhiên kia cấu kết với người ngoài trộm đồ bệnh viện!”

Trương Lệ Lệ đột nhiên mở miệng.

Cô ta chỉ vào chiếc vòng trên tay tôi.

“Đó là vòng tay Cartier, mười mấy triệu, lương cô ta thấp như vậy, làm sao mua nổi? Chẳng lẽ đó không phải là bằng chứng sao?”

Tổng giám đốc Triệu hoàn toàn không để tâm đến cô ta, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh cả nhóm người.

“Các người tưởng tôi là đồ ngu chắc?”

“Không có một bằng chứng nào, chỉ vì ngoại hình người ta ăn mặc tốt một chút mà kết luận cô ấy ăn cắp Tôi thấy mấy người là nên kiểm tra lại đầu óc thì đúng hơn.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)