Chương 2 - Người Thay Thế Cuối Cùng Cũng Rời Đi
3
Lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên Lương Thanh, là khi tôi vừa mới quen Chu Cẩn Xuyên.
Hôm đó, anh bao trọn một địa điểm, dẫn tôi đi gặp bạn bè của anh.
Anh chưa bao giờ ngần ngại đưa tôi vào thế giới của anh.
Những người đó, ai cũng đều là nhân vật có tiếng ở Bắc Thành.
Vậy mà lại vây quanh tôi, gọi tôi một tiếng “chị dâu” đầy thân thiết.
Chẳng bao lâu sau, có người uống say.
Hỏi Chu Cẩn Xuyên:
“Lương Thanh có thai rồi, anh biết chưa?”
Lúc đó, tôi đang ngồi ngay bên cạnh anh.
Tận mắt thấy anh khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng:
“Vậy sao? Chúc mừng cô ấy.”
Nói xong, anh nhấc ly rượu trước mặt, một hơi uống cạn.
Sau hôm đó, Chu Cẩn Xuyên còn chủ động nhắc đến Lương Thanh hai lần.
Giọng điệu hời hợt, như đang nói về một người bạn bình thường.
Cứ như thể, dù Lương Thanh có đứng ngay trước mặt, cũng chẳng thể làm dậy sóng trong lòng anh.
Dần dần, bạn bè anh cũng nghĩ rằng anh đã buông bỏ.
Họ bắt đầu kể với tôi về những chuyện trước đây của họ.
Nói rằng hai người họ từng yêu nhau đến mức nào.
Nói rằng ngày xưa để khiến Lương Thanh vui, Chu Cẩn Xuyên từng bỏ tiền mua một chiếc nhẫn kim cương trị giá tám con số.
Nhưng khi chia tay, anh lại ném đi không chút do dự.
Nghe đến đây, tôi vô thức nhìn xuống ngón tay mình.
Trống trơn.
Những người đó còn nói, không ai ngờ được rằng Lương Thanh lại tuyệt tình như vậy.
Chỉ vì một trận cãi vã, cô ấy nói cưới là cưới, không chừa cho bản thân chút đường lui nào.
Sau này, khi Lương Thanh kết hôn, Chu Cẩn Xuyên còn đến phá đám.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể giữ được trái tim cô ấy.
Nghe xong, tôi cũng chẳng mấy bận tâm.
Dù sao thì, Lương Thanh cũng đã kết hôn rồi.
Với tính cách của Chu Cẩn Xuyên, đời này anh sẽ không bao giờ quay đầu tìm cô ấy nữa.
Nhưng tôi quên mất một điều.
Kết hôn rồi, vẫn có thể ly hôn.
Người đàn ông luôn có nguyên tắc như Chu Cẩn Xuyên, cũng có thể vì một người mà phá lệ.
Chỉ là, người đó không phải tôi.
Anh giúp Lương Thanh ly hôn, chăm sóc mẹ của cô ấy.
Còn hứa hẹn sẽ quan tâm cô ấy sau này.
Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi như một kẻ ngốc, chẳng biết gì cả.
Tôi ngồi khóc rất lâu trong cầu thang, rồi mới quay lại phòng bệnh.
Bà Vương đang ăn táo.
Là táo đã được gọt sẵn.
Thấy tôi bước vào, bà Vương đưa tôi một miếng táo.
“Nó ngọt lắm, ăn thử đi.”
Tôi nhìn một chút, rồi nhận lấy.
Tôi vốn không thích ăn táo.
Nhưng miếng táo này, tôi lại ăn một cách rất nghiêm túc.
Dối trá.
Rõ ràng chẳng hề ngọt.
Vừa đắng, vừa chát.
4
Ngày trước khi tôi xuất viện, Chu Cẩn Xuyên gọi điện cho tôi.
Anh hỏi: “Bao giờ em về? Anh đến đón.”
Lúc đó, bà Vương đang cho tôi xem trang cá nhân của Lương Thanh.
Cô ấy rất đẹp, đôi mắt rạng rỡ, nụ cười trong trẻo.
Nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất trong bức ảnh, chính là sợi dây chuyền trên cổ cô ấy.
Trông rất quen.
Chính là một món trong bộ trang sức tôi nhìn thấy hôm đó.
Tôi ngồi đó, nhưng cảm giác như có ai vừa giáng cho mình một cái bạt tai.
Đánh đến mức đầu óc quay cuồng, tim đau như bị xé nát.
Ồ, hóa ra thứ đó cũng không phải dành cho tôi.
Tôi đã vui mừng vô ích.
Thậm chí, vì bộ trang sức này, tôi đã đánh mất đứa con trong bụng.
Trong điện thoại, giọng nói của Chu Cẩn Xuyên vẫn tiếp tục.
Giọng anh rất hay.
Lần đầu tiên tôi gặp anh, là ở KTV.
Anh cầm micro, ngồi trên ghế cao, hát bài “Pháo Hoa Dễ Lạnh” của Châu Kiệt Luân.
Ánh đèn leo lắt như một giấc mộng.
Tôi đứng ngoài cửa nhìn anh, vô thức ngẩn ngơ.
Người bạn đi cùng vỗ vai tôi từ phía sau.
“Đi thôi, đứng ngây ra đấy làm gì?”
Tôi bừng tỉnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Cẩn Xuyên đang nhìn về phía mình.
Tôi ngớ ngẩn buột miệng chào anh một câu.
Anh cười, không hề có chút khó chịu vì bị làm phiền.
“Ừm.”
Lần sau gặp lại, tôi nghĩ rằng duyên phận khó cầu, không muốn bỏ lỡ.
Thế là tôi bắt đầu theo đuổi anh, mất tròn một năm mới có được anh.
Sau này, anh không ít lần hỏi tôi:
“Nếu em không nghe thấy anh hát bài đó, liệu có còn theo đuổi anh không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi trả lời.
“Không chắc.”
Có những thứ trong đời, được quyết định chỉ trong khoảnh khắc.
Giống như khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy “Hồng trần như mưa”, nên đem lòng yêu anh.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc này, khi nghe thấy giọng anh, tôi lại cảm thấy mệt mỏi.
Ở đầu dây bên kia, Chu Cẩn Xuyên tiếp tục nói.
“Dạo này anh bận quá, không để ý đến em.”
“Em có muốn thứ gì không? Anh tặng cho em.”
“Biệt thự ở Tây Thủy Loan, em thấy sao?”
Tốt, tất nhiên là tốt rồi.
Đắt đến thế kia mà.
Còn đắt hơn cả bộ trang sức đó.
Tôi cố nở nụ cười, muốn cười thật chân thành.
Nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.
Tôi không muốn để Chu Cẩn Xuyên thấy bộ dạng này của mình, liền lập tức cúp máy.
Không lâu sau, anh nhắn tin đến.
【?】
Vậy, khi nào em về?
Tôi không trả lời.
Anh cũng không nhắn thêm gì nữa.
Khi tôi trở về, Chu Cẩn Xuyên không có ở nhà.
Nhưng tôi nhận ra trong biệt thự có thêm rất nhiều đồ đạc.
Đồ chơi trẻ em.
Xe đẩy em bé.
Thậm chí, còn có thêm một phòng dành riêng cho trẻ nhỏ.
Hóa ra.
Hôm đó anh cố ý đi dạo phố, chính là để mua những thứ này.
Chẳng trách anh không muốn nhờ ai khác.
Xem ra, anh thực sự nói được làm được, thật sự chuẩn bị chăm sóc mẹ con Lương Thanh.
Biệt thự rất lớn, nhưng đứng ở đây, tôi lại cảm thấy không còn chỗ nào thuộc về mình nữa.
5
Tôi vốn không phải là người thích dây dưa.
Chuyện liên quan đến Lương Thanh, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với Chu Cẩn Xuyên.
Hơn nữa, nếu anh dám bày trí phòng trẻ con trong biệt thự, có lẽ cũng không định giấu tôi.
Ý nghĩ đó vừa lướt qua trong đầu, tôi đột nhiên nhận ra—
Có lẽ, anh thực sự định chia tay với tôi, để quay lại với Lương Thanh.
Vì cô ấy, ngay cả một người luôn cao ngạo như anh cũng sẵn sàng chấp nhận con của cô ấy và người khác.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Tôi đã yêu chân thành đến vậy, không muốn kết thúc một cách mơ hồ và hời hợt.
Tôi không cam tâm.
Nhưng tôi ngồi trong phòng khách đợi rất lâu, đợi đến khi trời tối hẳn, vẫn không thấy anh trở về.
Trước đây, giờ này anh đã về nhà rồi.
Tôi định gọi cho anh, nhưng đúng lúc đó lại thấy bài đăng mới của Tề Thăng trên mạng xã hội.
Là một bức ảnh.
Chu Cẩn Xuyên cũng có mặt trong đó.
Anh tựa vào tường, đang gọi điện thoại, khóe mắt đong đầy ý cười.
Tay trái cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư, phong thái ung dung, đầy vẻ hào hoa phong nhã.
Tôi nhận ra nơi này.
Là quán bar họ thường lui tới.
Không do dự nhiều, tôi lập tức lái xe đến đó.
Họ có một phòng riêng cố định ở đây, tôi không mất nhiều công sức để tìm ra.
Tôi đứng bên ngoài, vừa định đẩy cửa, thì nghe thấy giọng của Tề Thăng từ bên trong.
“Anh Chu, anh thực sự định đón Lương Thanh về bên mình à? Thế còn Giang Niệm thì sao?”
Hỏi hay lắm.
Tôi cũng rất muốn biết câu trả lời.
Ngay sau đó, giọng nói của Chu Cẩn Xuyên vang lên, nửa như có tình, nửa như vô tâm.
“Lương Thanh bị chồng cũ đánh đập nhiều lần, tâm lý cô ấy không ổn định. Con gái cô ấy lại còn quá nhỏ. Lúc này, tôi phải chăm sóc cho cô ấy.”
“Còn về Giang Niệm—”
“Tôi đã tặng cô ấy căn biệt thự ở Tây Thủy Loan rồi. Nếu cô ấy không thích ở đây, có thể chuyển sang bên đó trước.”
Có người bật cười.
“Xem ra bao năm qua, anh vẫn không buông được Lương Thanh. Cô ấy vừa trở về, ngay cả Giang Niệm cũng bị gạt sang một bên.”
“Nếu tình trạng của Lương Thanh cứ như vậy mãi, chẳng lẽ anh định chăm sóc cô ấy cả đời sao?”
Cả đời dài lắm.
Dài đến mức chỉ nghe thấy câu đó thôi, tôi đã đau đến không thể đứng vững.
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu.
Giọng của Chu Cẩn Xuyên vang lên.
Lạnh lùng, nhưng lại mang theo chút dịu dàng khó hiểu.
“Vậy thì sao?”
“Ở chỗ tôi, cô ấy không thể chịu ấm ức thêm nữa.”
Đến lúc này, tôi mới nhận ra mình thừa thãi đến mức nào.
Không cần phải hỏi thêm gì nữa.
Câu nói này vừa thốt ra, giữa tôi và anh, đã không còn đường lui.
Cô ấy không thể chịu ấm ức.
Còn tôi thì có thể sao?
Chỉ còn một tháng nữa, chúng tôi sẽ đính hôn.
Tay tôi đặt trên tay nắm cửa, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn buông xuống.
Tôi đứng yên, gọi điện cho anh.
Điện thoại vừa kết nối, bên trong phòng lập tức im lặng.
Chúng tôi không nói gì suốt một lúc lâu.
Tôi quay người bước đi, cho đến khi ra khỏi quán bar, mới nghe thấy giọng anh bật cười khẽ, khàn khàn vang lên.
“Nhớ anh rồi à?”
Tôi nói chậm rãi:
“Tôi về rồi, Chu Cẩn Xuyên.”
Tiếng cười của anh lập tức im bặt.
Tôi tiếp tục:
“Tôi đang ở nhà đợi anh, có chuyện quan trọng muốn nói.”
Dù thế nào đi nữa, dù có chia tay, cũng phải nói rõ ràng trước mặt.
Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu—
Dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế này?
Anh với tôi, có từng thật lòng chưa?
Hay tôi chỉ là lựa chọn thay thế khi anh không có được cô ấy?
Chu Cẩn Xuyên thoáng khựng lại.
“Được, anh về ngay.”
Cúp máy xong, tôi lái xe về biệt thự.
Nhưng chờ mãi, vẫn không thấy anh về.