Chương 6 - Người Thay Thế Bất Đắc Dĩ
Anh nhớ lúc mới quen nhau, em gái anh – Kỷ Vân Yên – đã từng nhiều lần nhắc nhở anh, nói Hứa Thanh Lam là tiểu thư chưa từng phải đụng đến việc nhà, bảo anh phải có trách nhiệm với cô.
Anh hơn cô vài tuổi, nhưng trong suốt mối quan hệ này, người chăm sóc, nhẫn nhịn luôn là cô.
Giây phút ấy, trong lòng Kỷ Hành Việt trăm vị ngổn ngang.
Anh nhìn cô đầy áy náy, định mở miệng nói gì đó…
Nhưng lại thấy cô cầm túi lên, rõ ràng không định ở lại băng bó vết thương cho anh, mà chuẩn bị ra ngoài. Anh sững người.
“Em định ra ngoài à?”
Chương 6
Hứa Thanh Lam “ừ” một tiếng, đội mũ lên.
“Hẹn với Vân Yên ăn trưa.”
Lúc này Kỷ Hành Việt mới nhớ ra, em gái mình vừa kết thúc chuyến du lịch.
Anh vội lấy thuốc, xử lý qua loa vết thương rồi đi theo ra cửa.
“Anh đưa em đi.”
Hứa Thanh Lam vừa định từ chối, nhưng anh đã nắm lấy tay cô, cầm chìa khóa xe, kéo cô ra ngoài.
________________________________________
Lên xe, Kỷ Hành Việt vừa chỉnh GPS vừa hỏi lịch trình buổi chiều của hai người.
Nghe cô nói định đi dạo phố, anh đang tính đi cùng thì điện thoại có tin nhắn mới.
Anh mở ra xem, sắc mặt thoáng thay đổi, dừng xe bên đường, quay sang Hứa Thanh Lam đầy áy náy.
“Anh vốn định hôm nay đi với em, nhưng vừa nhận được thông báo, có chuyến bay khẩn. Thanh Lam em đi taxi được không?”
Hứa Thanh Lam đã thấy tin nhắn báo nhiệm vụ bay trên điện thoại anh nên biết anh không nói dối. Cô gật đầu, rồi mở cửa xuống xe.
Nhìn chiếc xe của anh rời khỏi tầm mắt, cô mới giơ tay bắt taxi.
Đến nhà hàng đã hẹn, Kỷ Vân Yên đã chọn món xong từ lâu.
Thấy cô đến, Vân Yên vui mừng lấy một hộp quà nhỏ ra đưa cho cô, giọng nói đầy hào hứng.
“Ta-da-da! Quà du lịch này, mở ra xem có thích không!”
Hứa Thanh Lam đặt món quà lên đùi, chưa vội mở ra, mà ngẩng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vân Yên, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Tớ… định chia tay với anh cậu, sau đó sẽ sang Vienna học nâng cao. Chắc sẽ đi khoảng ba năm.”
Nghe vậy, mắt Kỷ Vân Yên trợn tròn như cái trống.
“Cái gì cơ? Sao đột ngột vậy? Hai người vẫn đang ổn mà, sao lại chia tay?”
Hứa Thanh Lam khẽ cười, nói ra sự thật.
“Vì anh cậu không thích tớ. Lúc quen tớ, chỉ vì tớ giống bạn gái cũ của anh ấy. Tớ luôn là người thay thế trong mắt anh ấy.”
Cô đã buông bỏ mọi chuyện từ lâu, nên khi kể lại không chút dao động. Nhưng Kỷ Vân Yên vừa nghe xong liền nổi đóa.
Cô đập mạnh tay lên bàn, không thể tin nổi.
“Bạn gái cũ? Là con nhỏ họ Giang đó hả? Ngày chia tay, anh tớ hình như suốt ngày say xỉn. Vậy mà nhiều năm rồi vẫn chưa quên được con đó sao? Nó thì giống gì cậu chứ? Cậu đẹp hơn nó nhiều. Anh tớ có người yêu toàn tâm toàn ý như cậu không cần, lại còn nhớ thương người cũ, còn xem cậu như bản sao của nó?”
Cô càng nói càng tức, cuối cùng bữa cũng không buồn ăn nữa. Hỏi thăm được Kỷ Hành Việt đang ở đâu, liền tức giận chạy thẳng tới đó.
Hứa Thanh Lam biết Vân Yên trước nay luôn sợ anh trai, vậy mà hôm nay lại vì cô mà ra mặt như thế, trong lòng không khỏi cảm động. Nhưng cô đã quyết định buông bỏ Kỷ Hành Việt, cũng không muốn mọi chuyện bị đẩy đến mức khó xử, liền vội vàng đuổi theo ngăn lại.
Dọc đường cô vừa chạy vừa khuyên, nhưng Kỷ Vân Yên vẫn cố chấp xông thẳng đến hội sở Dạ Sắc.
Trước cửa phòng bao, cô vừa định đẩy cửa vào thì bắt gặp Giang Tri Dao đang đứng giữa đám đông, ngẩng cao đầu nhìn Kỷ Hành Việt.
“Nếu anh muốn em tha thứ, cũng không phải không được. Cho em cưỡi ngựa đại mã một lần đi, rồi em suy nghĩ lại.”
Nghe vậy, Kỷ Hành Việt còn chưa kịp nói gì thì đám bạn đứng bên đã nổ tung, đồng loạt bước lên ngăn cản.
“Giang Tri Dao, cô quá đáng rồi đó! Hôm đó chính cô là người làm sai, còn chơi cái trò chọn bạn trai, chọc giận Hành Việt khiến cậu ấy tức đến mức đập cửa bỏ đi!”
“Giờ cô nói một câu muốn gặp, Hành Việt liền bỏ cả nhiệm vụ bay khẩn cấp, không kịp thay đồng phục đã tới xin lỗi, cô còn muốn làm loạn đến bao giờ?!”
“Đúng đấy, Hành Việt là ai chứ? Trong giới ai dám nói ngang trước mặt cậu ấy? Làm sao để cô sỉ nhục như vậy được?!”
Trước hàng loạt lời chỉ trích, Giang Tri Dao vẫn thản nhiên.
“Tôi không quan tâm. Hôm đó anh ta làm tôi sợ muốn chết, tôi muốn anh ta xin lỗi kiểu này đấy. Hơn nữa, cho người mình thích cưỡi một lần thì sao chứ? Anh ta cao quý vậy, thì đừng đến tìm tôi nữa.”
Giữa tiếng ồn ào tranh cãi, gương mặt Kỷ Hành Việt lạnh như băng. Một lát sau, anh đối diện với ánh mắt kiêu ngạo của Giang Tri Dao, khàn giọng hỏi:
“Nếu tôi cho cô cưỡi, sau này cô sẽ không còn chọn bạn trai gì nữa đúng không?”
“Đúng.”
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Kỷ Hành Việt liền tháo vài khuy áo trên bộ đồng phục phi công, chậm rãi cúi người.
“Lên đi.”
Mọi người trong phòng đều trố mắt, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Khi Giang Tri Dao hả hê ngồi lên lưng anh, bên ngoài phòng bao, Kỷ Vân Yên tức đến mức sắp bốc khói.
Cô nghiến răng định lao vào, nhưng bị Hứa Thanh Lam kéo vào thang máy.
Kỷ Vân Yên giãy giụa chửi rủa liên tục, vừa quay lại định bảo Hứa Thanh Lam buông tay, lại sững người khi nhìn thấy biểu cảm của cô.
Trên gương mặt ấy chẳng có biểu cảm gì, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Từng giọt, từng giọt rơi xuống tay Kỷ Vân Yên, dập tắt ngọn lửa giận trong lòng cô.
Cô vội ôm lấy Hứa Thanh Lam cuống quýt lau nước mắt cho cô, nghẹn ngào nói:
“Thanh Lam đừng khóc, đừng khóc mà.”
“Được, được rồi, cậu đừng ở bên anh tớ nữa. Sau này tớ sẽ giới thiệu cho cậu mấy anh đẹp trai khác, chịu không?”
Hứa Thanh Lam mỉm cười, cố nén nỗi nghẹn ngào nơi cổ họng, nhưng vẫn không thể nào ngừng khóc.
“Thật ra… thật ra mình không buồn đến thế đâu. Mình đã quyết định buông tay, bắt đầu một cuộc đời mới rồi.”
Nhưng vì sao… nước mắt vẫn cứ tuôn rơi?