Chương 20 - Người Thay Thế Bất Đắc Dĩ
Nó đại diện cho hiện tại của tôi – dù là giông tố hay sóng ngầm, mọi sóng gió rồi cũng sẽ
tan, chỉ cần âm nhạc còn tồn tại thì tâm hồ ấy vẫn có thể yên bình.”
“Còn một câu hỏi nữa, hiện tại đang có rất nhiều bình luận trên mạng cho rằng, bài dân ca
《Trăng Sáng Đêm Nay Ở Phương Nào》 trong album 《Ánh Trăng Năm Ấy》 là viết tặng mối tình đầu của cô. Điều đó có thật không?”
Câu hỏi vừa dứt, cả khán phòng đang náo nhiệt bỗng im bặt.
Đối mặt với hàng loạt ánh đèn flash chớp nháy phía trước, Hứa Thanh Lam khẽ mỉm cười, đáp lời đầy thành thật.
“Đúng vậy. Đây là ca khúc đầu tiên tôi tự sáng tác, là món quà tôi dành tặng cho mối tình
đầu của mình. Dù tình cảm đó đã khép lại, nhưng tôi vẫn muốn lưu giữ những rung động
thuở ban đầu, không để chúng trôi vào lãng quên. Vì thế, tôi đã mang nó đến với mọi người.
Cảm ơn tất cả những ai đã thấu hiểu sự chân thành tôi gửi gắm trong bài hát ấy, và cũng xin
chúc mọi người đều sẽ hạnh phúc. Còn những điều đã qua thì hãy để nó mãi mãi dừng lại ở nơi ấy.”
Dưới khán đài, Kỷ Hành Việt theo dõi toàn bộ lễ trao giải, nghe đến câu trả lời của cô thì sững người, trong đầu thoáng hiện lên một ký ức mơ hồ.
Sáu năm trước, khi anh vừa đồng ý hẹn hò với Hứa Thanh Lam ngày nào cô cũng gửi cho anh những đoạn tin nhắn thoại rất dài.
Nhưng anh không đủ kiên nhẫn để nghe, chưa từng mở ra một lần, chỉ lạnh lùng đáp một chữ “được”.
Đến sinh nhật anh, cô kéo anh đến quán bar, nói muốn hát tặng anh ca khúc đầu tay của mình.
Nhưng khi nhạc dạo vừa vang lên, anh đã thấy Giang Triệu Dao nhắn trên nhóm rằng muốn ăn một món tráng miệng nào đó, thế là anh vội vàng rời đi.
Khi Hứa Thanh Lam hát xong bước xuống, phát hiện anh chẳng hề nghe một câu nào, đó là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh.
Lúc ấy, Kỷ Hành Việt không hiểu rằng tình cảm chân thành quý giá đến nhường nào, chỉ
cảm thấy cô đang vô cớ làm ầm lên, nên lạnh mặt nói với cô: “Anh không hứng thú với âm nhạc.”
Chỉ vì một câu đó, từ sau hôm ấy, Hứa Thanh Lam không còn gửi cho anh bất kỳ đoạn ghi âm nào, cũng không bao giờ chuẩn bị những bất ngờ cho anh nữa.
Anh biết, giấc mơ của cô là trở thành ca sĩ. Anh cũng biết, cô luôn cố gắng vì điều đó.
Nhưng anh lại chẳng quan tâm, cũng chẳng để tâm đến.
Ca khúc 《Trăng Sáng Đêm Nay Ở Phương Nào》 mà người ta nói là viết tặng mối tình đầu ấy, thật ra anh chưa từng nghe trọn vẹn một lần nào.
Giờ đây, muốn được nghe cô hát riêng cho mình một lần nữa.
Đã không còn khả năng rồi.
Chương 25
Năm thứ ba sau khi ra mắt, Hứa Thanh Lam tổ chức concert cá nhân đầu tiên tại Vân An.
Khi đồng hồ điểm tám giờ, cô bước ra sân khấu trên một thang nâng, xuất hiện giữa ánh đèn lấp lánh.
Sân vận động mười ngàn người rực rỡ ánh sáng, biển đèn huỳnh quang màu lam thuộc về riêng cô thắp sáng cả màn đêm đen thẳm.
Trong sự mong đợi và tình yêu của hàng vạn khán giả, cô bắt đầu cất tiếng hát, giống như những tiền bối mà cô từng ngưỡng mộ năm xưa.
“Nếu ánh sao trên trời từng soi rọi tôi, vậy thì chúng cũng nhất định sẽ theo bước chân anh…”
Hàng ghế đầu, Kỷ Vân Yên cầm máy quay, ghi lại từng khoảnh khắc trọn vẹn của đêm diễn.
Những người bạn từng để lại lời nhắn dưới bài đăng của cô năm xưa, nói sẽ đến ủng hộ sân khấu riêng của Hứa Thanh Lam cũng đều giữ lời hứa mà đến.
Giữa tiếng hò reo của hàng ngàn người, Trần Chi nhìn bóng dáng nhỏ bé trên sân khấu mà khóc không thành tiếng.
“Anh từng nói sẽ đưa em đứng trên sân khấu rực rỡ nhất. Anh không lừa em đúng không, Thanh Lam Em là tuyệt vời nhất!”
Dưới khán đài, vô số người hâm mộ đồng thanh hát theo từng giai điệu, từng ca từ của những bài hát đã đồng hành cùng họ suốt ba năm qua.
Hết đợt này đến đợt khác, từng câu từng chữ như từng cơn sóng biển lan rộng, vang vọng khắp không gian.
Từ bài hát đầu tiên 《Gợn Sóng》 đến ca khúc mới nhất 《Khúc Thơ Dài Gửi Biển Khơi》, Hứa Thanh Lam nghẹn ngào rơi lệ.
Trước khi hát ca khúc cuối cùng, cô phát một đoạn video trên màn hình lớn — đoạn ghi hình
cô tự quay trong concert của thần tượng mình, trước khi rời Kinh Bắc sang Vienna.
Nhìn lại chính mình của năm đó, Hứa Thanh Lam trào dâng cảm xúc, nghẹn ngào cất lời.
“Hát luôn là giấc mơ của tôi, tôi cũng không ngừng cố gắng vì điều đó. Nhưng nói thật, tôi
từng không hiểu, với một ca sĩ mà nói, sân khấu và khán giả có ý nghĩa thế nào.
Cho đến khi tôi lần đầu tiên được đi xem concert, lúc ấy tôi mới nhen nhóm một suy nghĩ —
tôi cũng muốn đứng trên sân khấu, giữa tiếng hò reo của hàng ngàn người, hát lên những
bài hát từng khiến tôi say mê. Có thể nói, đó là nơi giấc mơ của tôi bắt đầu.”
“Năm đó tôi hai mươi hai tuổi, ngoài mấy bài hát chưa kịp cho các bạn nghe và vài người
thân bạn bè, tôi chẳng có gì cả. Nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Tôi không bị hiện thực bấp
bênh kéo tụt lại, mà đã dũng cảm bước ra bước đầu tiên, để rồi hôm nay có thể đứng ở đây,
trước ánh nhìn của mọi người.”
“Cảm ơn gia đình đã bao dung và thấu hiểu những lựa chọn bốc đồng của tôi, cảm ơn bạn
bè Yên Yên, Du Du, A Ngọc đã luôn ủng hộ tôi, cảm ơn anh Trần Chi vì đã giúp tôi biến giấc
mơ thành hiện thực. Và cảm ơn tất cả những ai đang ngồi ở đây hôm nay.
Bài hát cuối cùng này – 《Trăng Sáng Đêm Nay Ở Phương Nào》 – tôi xin gửi tặng chính
mình của những ngày đầu, và cũng gửi đến các bạn – những người đã cùng tôi đi đến tận bây giờ.”
Trong biển người đông đúc, tiếng vỗ tay và tiếng gọi tên cô vang dội như sóng triều.
Giữa biển đèn sáng rực, Kỷ Hành Việt ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bóng dáng mặc váy dài màu trắng ngà trên màn hình lớn.
Cô đứng yên tại đó, cũng có thể tỏa sáng như ánh trăng.
Không hiểu sao, anh lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Hứa Thanh Lam.
Đó là một ngày xuân nắng ấm, tán cây xanh rợp bóng.
Anh vừa rời khỏi thư viện, thấy hai cô gái đi phía trước, một người rất giống Kỷ Vân Yên nên định lên gọi.
Anh giơ tay gõ nhẹ vào sau đầu “em gái” hai cái, câu “định đi đâu đấy” còn chưa kịp thốt ra thì đã sững sờ.
Vì gương mặt quay lại kia… không phải Kỷ Vân Yên.
Mà là một gương mặt khiến anh ngỡ như mình từng quen biết, một gương mặt khiến tim anh đập thình thịch không kiểm soát.
Khoảnh khắc đó, anh suýt chút nữa đã gọi ra một cái tên khác.
Cho đến khi “em gái thật sự” bên cạnh gõ anh hai cái, anh mới sực tỉnh.
Hai anh em nói chuyện vài câu, khi anh quay lại lần nữa thì đã chạm ngay ánh mắt tò mò, ngây ngô như nai con ấy.
Trong đôi mắt đó, anh thấy rõ bóng dáng mình phản chiếu.
Cũng giống như lúc này, trong mắt Kỷ Hành Việt, lại phản chiếu một bóng hình khác.
Khi đoạn nhạc dạo của ca khúc cuối cùng vang lên, anh cũng đứng dậy cùng mọi người, giơ cao gậy huỳnh quang.
Lần này, bản tình ca từng là riêng dành cho anh ấy, cuối cùng anh cũng được nghe bản gốc — ngay tại hiện trường.
“Nếu dùng thi ca để vẽ nên hình bóng, thì anh hẳn là ánh trăng, ngay từ lần đầu gặp đã soi rọi em, bước qua bao đêm tối…”
“Cái bóng là bài thơ em viết cho anh, liệu ánh trăng có thể là hồi âm của anh không…”
Từng câu, từng chữ đầy chân thành, khiến sống mũi Kỷ Hành Việt cay xè.
Mọi người xung quanh đều hát theo, chỉ riêng anh, cổ họng nghẹn đắng, chẳng thể cất thành lời.
Dù bài hát này anh đã nghe vô số lần, thuộc lòng từng nốt nhạc.
Bởi ánh trăng từng chỉ soi rọi riêng mình anh ấy, giờ đây đã lạc đến một phương trời khác.
Anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng ấy — sáng vằng vặc.
Nhưng mãi mãi không thể chạm đến nữa.