Chương 2 - Người Thay Thế Bất Đắc Dĩ
Chương 2
“Cô Hứa! Cuối cùng cô cũng suy nghĩ thông suốt rồi à? Vậy chúng ta kết bạn WeChat nhé, mai gặp mặt trao đổi cụ thể.”
Nghe thấy giọng nói mừng rỡ từ đầu dây bên kia, Hứa Thanh Lam khẽ gật đầu, rồi im lặng thêm bạn qua WeChat.
Chưa được bao lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Vài giây sau, cửa mở ra, Kỷ Hành Việt cầm ô bước vào.
Thấy cô ngồi bệt dưới đất, người ướt sũng, anh cau mày lại: “Sao lại ướt hết thế này?”
“Quên mang ô.”
Mái tóc ướt dính rũ xuống che mất gương mặt cô. Đèn cảm ứng trong nhà tắt phụt, Kỷ Hành Việt không nhìn rõ được biểu cảm của cô.
Anh đưa tay vò nhẹ tóc cô, “Sao vẫn trẻ con thế, sau này nhớ xem dự báo thời tiết.”
Hứa Thanh Lam không đáp.
Đợi anh quay người vào phòng tắm, cô mới vịn cơ thể tê cứng một nửa đứng dậy, bước vào phòng tắm khác.
Tắm rửa xong, cô nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trơn.
Chẳng bao lâu sau, Kỷ Hành Việt cũng vén chăn nằm xuống bên cạnh cô.
Mùi tuyết tùng quen thuộc từ cơ thể anh khiến Hứa Thanh Lam không kìm được nhớ lại những chuyện xảy ra ban chiều.
Cô bất giác ôm lấy anh, rồi chậm rãi, chậm rãi vén áo ngủ của Kỷ Hành Việt lên.
Ngay vị trí cách tim một tấc, nổi bật lên ba chữ cái:
JZY!
Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy hình xăm ấy.
Trước đây, mỗi khi hai người thân mật, cô đã vô tình bắt gặp không biết bao nhiêu lần. Dù thắc mắc, cô chưa từng hỏi.
Nhưng giờ đây, khi một lần nữa nhìn thấy, mắt cô bất giác nóng lên, giọng nghẹn ngào cất lên giữa tiếng thở nặng nề:
“Ba chữ cái này… có ý nghĩa gì?”
Kỷ Hành Việt sững người vài giây, ánh mắt nhìn xuống theo cô, giọng bình thản nhưng ẩn chứa sự dịu dàng và yêu thương đến vô cùng — những điều mà suốt ba năm qua cô chưa từng cảm nhận được.
“Là ý nghĩa rất quan trọng.”
Ngừng một lát, anh như hiểu lầm ý cô vén áo mình là có ý khác.
“Thôi, hôm nay em bị mưa ướt rồi, không chạm vào em nữa, ngủ sớm đi.”
Nói xong, anh gạt tay cô ra, kéo áo xuống, tắt đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Chỉ còn nước mắt rơi không tiếng động, mặc sức tuôn trào.
Tan vào màn đêm mịt mù.
Sáng hôm sau, Kỷ Hành Việt dậy rất sớm, không ăn sáng, thay giày là chuẩn bị ra ngoài.
Thấy trời bên ngoài mưa dầm không dứt, nhớ ra anh vốn rất ghét ra đường vào ngày mưa, Hứa Thanh Lam gọi anh lại.
“Dạo này anh đâu có chuyến bay nào, sao vẫn phải ra ngoài?”
Kỷ Hành Việt có vẻ tâm trạng rất tốt, đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt nay ánh lên chút ý cười. Anh cầm ô, vặn tay nắm cửa.
“Có việc quan trọng cần xử lý, em ngoan ngoãn ở nhà nhé.”
m cuối vừa dứt thì tiếng đóng cửa cũng vang lên.
Nhìn bóng lưng anh dần khuất, Hứa Thanh Lam lặng lẽ quay về phòng, vừa vào đến liền thấy điện thoại anh để quên trên đầu giường đang rung liên tục.
Cô cầm lên, mở ra liền thấy giao diện tin nhắn WeChat.
Ngay chính giữa màn hình là cái tên quen thuộc: Tri Dao.
“Chuyến bay hôm nay mấy giờ? Ngoài trời đang mưa lớn, anh đừng ra khỏi sảnh sân bay, em sẽ lái xe tới đón.”
Giọng điệu vồn vã, sự quan tâm nồng nhiệt kia, hoàn toàn trái ngược với câu lạnh nhạt tối qua “Sau này nhớ xem dự báo thời tiết.”
Thì ra vào ngày mưa, với người anh thật sự yêu, anh sẽ chủ động đi đón.
Hứa Thanh Lam chỉ nhìn một cái, thì ngay sau đó đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Cô lập tức đặt điện thoại xuống, nhanh chân đi vào phòng thay đồ trước khi Kỷ Hành Việt kịp bước vào.
Khi cô trang điểm xong trở ra, điện thoại đã biến mất, trong nhà cũng chẳng còn ai.
Cô cầm túi xách, xuống lầu bắt xe.
Đến quán cà phê đã hẹn từ trước, Hứa Thanh Lam lập tức trông thấy người săn tài năng – Trần Chi – đang đứng chờ ở cửa.
Sau vài câu chào hỏi, hai người cùng vào phòng riêng.
Trần Chi kể cho cô nghe chi tiết về kế hoạch huấn luyện và định hướng phát triển sau này, sau đó lấy ra một bản hợp đồng.
Thấy con dấu đỏ chót của “Công ty TNHH Âm nhạc Diệu Tinh” trên đầu hợp đồng, Hứa Thanh Lam khựng người lại.
Diệu Tinh – là công ty giải trí hàng đầu thế giới, biết bao người chen chân cũng không thể vào.
Mà cô thì suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội đó.
Cô bật cười tự giễu, không chần chừ nữa, ký tên mình xuống.
Trần Chi nhận lấy bản hợp đồng đã ký, gương mặt lộ vẻ như vừa nhặt được bảo vật, cười đến mức cả khuôn mặt đều nhăn lại.
“Cô Hứa, hôm đó cô từ chối tôi, thật sự tôi tiếc lắm. May mà cuối cùng cô cũng nghĩ thông. Viên ngọc sáng thế này, không thể để phủ bụi được. Cô cứ yên tâm, Diệu Tinh là công ty có thực lực đứng đầu ngành, chúng tôi nhất định sẽ đưa cô lên sân khấu sáng nhất. Đợt huấn luyện này sẽ là huấn luyện khép kín, cô về chuẩn bị trước đi, mười lăm ngày nữa, chúng ta xuất phát.”
Chương 3
Hứa Thanh Lam ghi nhớ ngày giờ, lịch sự chào tạm biệt.
Trên đường về, điện thoại đột nhiên vang lên. Là cuộc gọi từ Kỷ Hành Việt, giọng anh gấp gáp chưa từng thấy.
“Em không có ở nhà à?”
Cô còn đang ngẩn người, chưa kịp trả lời thì ngay giây sau đã nghe thấy anh nói tiếp:
“Bất kể em đang ở đâu, lập tức đến Bệnh viện Nhất, trung tâm thành phố!”
Ở bên anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Lam thấy anh mất bình tĩnh đến thế.
Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn bảo tài xế quay đầu xe.