Chương 1 - Người Thầy Bói Và Tình Yêu Định Mệnh

Tôi là một thầy bói Tarot chuyên về tình cảm.

Trong buổi tụ họp, đồng nghiệp nữ của chồng tôi nhờ tôi bói chuyện yêu đương.

Chồng tôi lại sốt ruột nói: “Em lúc nào cũng nói linh tinh, dọa cô ấy khóc thì sao!”

Nhưng bộ bài Tarot trên bàn đã bị cô ta lật ra xem rồi.

Tôi nhìn mấy lá bài trên bàn, thành thật giải nghĩa:

“Người đàn ông này có ngoại hình xuất sắc, là lãnh đạo cấp cao trong công ty, nhưng đã có gia đình.”

Ánh mắt cô đồng nghiệp lén lút liếc về phía chồng tôi: “Vậy bọn em có thể có kết quả không?”

Chồng tôi lập tức nín thở.

Tôi cố tình nhếch môi:

“Sẽ không có kết quả đâu, nếu cố chấp bên nhau, sẽ chết rất thảm.”

1

Buổi tụ họp cuối tuần vốn dĩ rất dễ chịu, bỗng trở nên căng thẳng như sắp nổ tung.

Vài người đàn ông vội vã coi tôi như bình chữa cháy, mong tôi nhanh chóng nói vài câu xoa dịu:

“Nào có chuyện chết với chóc! Chị làm linh vật tổ dự án của bọn em sợ phát khóc rồi kìa!”

“Chị dâu à, lần này chị không đúng rồi! Tarot vốn không định đoạt sinh tử! Mau nói vài lời tốt lành đi nào!”

Tôi chẳng buồn để ý.

Chỉ cầm đũa gắp một miếng sườn kho mềm thơm ngon bỏ vào bát.

Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Chu Dật.

Mâm cơm này, nồi sườn này, tôi bắt đầu chuẩn bị từ một giờ chiều, nước súp cũng đã ninh trước ba tiếng đồng hồ.

Anh đã hẹn với tôi từ tuần trước, nói sẽ dành trọn một ngày để kỷ niệm cùng tôi.

Tôi háo hức chờ anh về nhà.

Cửa vừa mở.

Anh mang theo cả nhóm đồng nghiệp ồn ào về làm tiệc mừng dự án.

Ngày kỷ niệm của chúng tôi, biến thành bữa tiệc ăn mừng của tổ anh.

2

Thấy tôi im lặng không nói.

Mấy người đồng nghiệp liền đồng loạt nhìn sang Chu Dật cầu cứu:

“Sếp ơi! Lần này anh không thể bênh chị dâu nữa đâu nha! Phải phạt anh ấy uống một ly thay chị ấy!”

Tôi liếc nhìn Chu Dật.

Khóe mắt anh vốn luôn bình tĩnh, nhưng vẫn không kìm được liếc về phía cô nàng đang khóc như thỏ bị bắt góc phòng.

Khi anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt lại trở về dáng vẻ lạnh lùng lý trí quen thuộc:

“Tarot vốn chỉ là cách phương Tây dùng thiên văn để dự đoán thời tiết, không chính xác bằng cách xem bát tự của người Trung Quốc chúng ta, huống gì chuyện vận mệnh, nói ra là mất linh nghiệm.”

“Dù gì Thẩm Ninh cũng là vợ tôi, nhưng tôi luôn khách quan công bằng. Lần này đúng là lỗi của Thẩm Ninh, tôi thay cô ấy uống một ly xin lỗi.”

Chu Dật bị viêm dạ dày, tôi đã cấm anh uống rượu nửa năm nay.

Nhưng vừa thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâm Sương, anh vẫn nắm chặt ly rượu, không chút do dự uống cạn.

Ly rượu này trôi xuống cổ họng anh, cảm giác lạnh lẽo trong lòng tôi càng lúc càng sâu.

Bữa cơm này rõ ràng không còn lý do gì để tiếp tục.

Thế nhưng nước mắt của Lâm Sương càng lau càng nhiều:

“Sao tôi có tư cách trách chị dâu chứ, nghe nói chị từng là streamer Tarot, chắc chắn không thể tính sai đâu.”

Cô ta vừa khóc.

Vừa ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhìn Chu Dật.

Như thể vừa hạ quyết tâm đau khổ nào đó:

“Tôi sẽ nghe lời chị dâu, nhất định cắt đứt hoàn toàn với người đàn ông đó.”

3

Sau buổi tụ họp.

Trên bàn chỉ còn lại thức ăn thừa nguội ngắt, giống hệt ngày kỷ niệm bị ai đó lãng quên hôm nay.

Chu Dật vốn có thói quen dọn dẹp sau bữa ăn, đột nhiên thay đổi tính nết.

Anh đi về phía tôi.

Giọng điệu vẫn lý trí đến mức lạnh nhạt như mọi khi:

“Tôi biết hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta.

Nếu em chỉ vì anh thất hứa, rồi cố tình chọn người mềm yếu nhất trong đám đồng nghiệp của anh để ra tay, thì những áy náy và hối lỗi ban đầu của anh, giờ cũng hoàn toàn tan biến.”

Nói xong.

Anh châm thuốc, ra ban công, hết điếu này đến điếu khác.

Tôi nhìn qua cánh cửa kính.

Thấy tin nhắn anh gửi đi: [Cô ấy bói không chuẩn đâu, em đừng để ý.]

Tôi nhìn anh rất lâu, lâu đến mức như hóa đá.

Khuôn mặt này…

Tôi vốn định sẽ yêu anh suốt đời.

4

Từ lúc mới sinh ra, mẹ ruột tôi đã không cần tôi nữa.

Cha mẹ nuôi nhặt tôi về nuôi đến năm tôi năm tuổi, rồi sau khi họ có con ruột, họ cũng bỏ rơi tôi.

Bọn buôn người bắt tôi đi, nhưng chưa đến hai tháng sau, hang ổ của chúng bị cảnh sát triệt phá.

Tôi may mắn được một đôi vợ chồng tốt bụng nhận nuôi.

Thế nhưng thầy bói mù mà họ nhờ xem lại nói: “Đứa trẻ này mệnh cứng quá, hai người không trấn nổi đâu.”

Họ không tin, vẫn nhận tôi về. Nhưng chưa đến nửa năm, hai người ly hôn, tôi lại không nơi nương tựa.

Tôi lang thang sống dở chết dở đến năm mười hai tuổi.

Tôi để mắt đến một thầy bói Tarot cũng sống lang bạt, nhìn có vẻ còn “mệnh cứng” hơn cả tôi.

Để được anh ấy nhận nuôi.

Tôi cố tình giành địa bàn xin ăn của người khác, suýt nữa bị đánh đến chết ngoài đường.

Cuối cùng tôi được anh cứu, nhưng vẫn bị từ chối thẳng thừng: “Em gọi anh là anh, là chú hay là ba cũng vô ích! Anh sẽ không nuôi em đâu! Anh chỉ lớn hơn em sáu tuổi, còn không nuôi nổi bản thân!”

Dù nói vậy.

Tôi vẫn biết anh là người tốt.

Đến cả cách từ chối cũng vụng về: “Anh cảnh cáo em! Anh là mệnh cô đơn, không thì sao lại phải lang thang thế này! Nếu em cứ bám theo anh, thì anh sẽ dạy em Tarot. Khi nào có kỹ năng rồi thì tự đi lập nghiệp!”

Chu Dật Minh – người luôn miệng nói mình là kẻ đoản mệnh, cô đơn – lại cùng tôi sống yên ổn như một gia đình.

Tôi học theo nghề của anh, đi khắp nơi xem Tarot cho người ta.

Vì bói rất chuẩn, tôi giúp được nhiều cô gái suýt vấp ngã, thậm chí còn chỉ đúng phương hướng của “chân mệnh thiên tử” của họ.

Và lời anh nói thật sự đã thành hiện thực.

Tôi bắt đầu có khả năng tự lập.

Khi trào lưu livestream nổi lên, tôi dần dần có lượng khách ổn định nhờ bói bài online.

Năm tôi mười tám tuổi.

Tôi mua món sườn kho mà trước đây cả hai đứa đều không nỡ ăn, trở về căn nhà mà chúng tôi đã dùng tiền tích cóp mua chung.

Dù đã mười năm trôi qua.

Tôi vẫn còn nhớ rõ trái tim mình đã đập thình thịch thế nào trong ánh hoàng hôn đỏ rực của đầu hạ, lúc tôi nghĩ về việc phải thổ lộ với anh ra sao.

Nhưng khi tôi đẩy cửa bước vào.

Thứ tôi nhìn thấy chỉ là một tờ giấy anh để lại:

[Chúng ta hết duyên rồi, kiếp này sẽ không còn gặp lại.

Nhưng anh sẽ luôn bảo vệ em.]

Khoảnh khắc đó.

Tôi biết mình đã xong đời.

Đời tôi giống như túi sườn kho không được người mình yêu ăn.

Những ngày sau này chỉ còn chờ thời gian làm nó thối rữa và hôi hám dần.

5

Tôi đã điên cuồng tìm anh suốt hai năm trời.

Bài Tarot lại nói cho tôi biết anh đã không còn trên đời, thậm chí còn chỉ rõ cả vị trí ngôi mộ của anh.

Nhưng tôi không tin anh đã chết.

Tôi vừa đi khắp nơi tìm anh, vừa sống tự do tự tại ở Đại Lý.

Cho đến một ngày, khi đang bày quầy xem Tarot ở phố cổ, tôi nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt giống Chu Dật Minh đến chín phần chín.

Tim tôi như bị ai đó bóp chặt.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, như thể xuyên qua thời gian, thấy được Chu Dật Minh.

“Chào cô, cô là thầy Tarot à? Có thể xem giúp tôi một quẻ không?”

Anh ta ngồi xuống, ánh mắt chân thành, giống hệt ánh mắt năm xưa của tôi khi hỏi Chu Dật Minh: “Này thầy Tarot, xem cho tôi một quẻ đi?”

Thời gian như bị đứt đoạn trong khoảnh khắc ấy.

Tôi không phân biệt được trước mặt mình là người đàn ông tôi tưởng tượng ra, hay chỉ là ký ức sai lệch.

Sao trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy?

Tôi bắt chuyện với anh ta vài câu, anh bảo mình tên là Chu Dật, muốn tôi giúp đoán xem khi nào quý nhân trong đời anh sẽ xuất hiện.

Tôi bảo anh rút vài lá bài Tarot.

Anh lần lượt rút được: Pháp Sư, Sáu Cốc Thánh, Mặt Trời, và Tháp Đổ.

Chỉ cần nhìn qua bài, tôi đã hiểu rõ.

Tôi thành thật nói:

“Anh sẽ gặp một nữ quý nhân, chỉ cần ở bên cô ấy, sự nghiệp và các mối quan hệ của anh sẽ có chuyển biến lớn.”

“Nhưng sự xuất hiện của lá Tháp Đổ cho thấy, khi ở bên cô ấy, anh hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ.”

Tôi có khả năng cảm ứng nhanh với bài Tarot.

Thậm chí còn có thể cảm nhận được hình dáng đại khái của người nữ quý nhân ấy:

“Cô ấy rất thần bí, công việc liên quan đến huyền học phương Tây. Nhưng tôi không nhìn thấy được tình cảm của cô ấy dành cho anh là gì. Bài Tarot không nói gì cả.”

Chu Dật ngồi xổm trước sạp của tôi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc:

“Người duy nhất tôi biết làm huyền học phương Tây… chẳng phải là cô sao?”

6

Từ khi gặp Chu Dật.

Tôi đã nghi ngờ có lẽ anh chính là người thay Chu Dật Minh đến bảo vệ tôi.

Dù gì cả tên cũng giống nhau.

Tôi thích nhất là nấu canh sườn cho anh.

Đặc biệt là những đêm đầu hạ được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, tôi sẽ múc một bát canh sườn cho anh, rồi nghe anh lặp đi lặp lại những lời nói đó:

“Ninh Ninh, anh yêu em nhất.”

“Anh sẽ mãi mãi yêu em cả đời.”

Sau đó, tôi sẽ hài lòng đi đến bên anh, ôm lấy anh, hôn lên mắt anh, cằm anh, và khóe môi anh.

Tôi gần như tin rằng, anh không phải người do Chu Dật Minh cử đến.

Mà chính là Chu Dật Minh.

Sau này chúng tôi có một đứa con.

Tôi vô cùng trân trọng đứa bé ấy.

Tôi tin rằng đứa con này…

Chính là niềm hy vọng duy nhất trong nửa đời còn lại của tôi.

Đọc tiếp