Chương 3 - Người Thành Phố Đến Từ Núi
Tổ đạo diễn: “……”
Một nồi bánh ngô vào bụng, Giang Dịch Trạch cuối cùng cũng không mắng nữa.
Không phải vì hết giận.
Mà vì… ngủ mất rồi.
Tuy tôi đã sớm biết cậu ấy ăn khỏe ngủ giỏi, nhưng tốc độ ngủ thần thánh thế này vẫn khiến tôi hơi lo lắng.
“Chú đạo diễn, anh ấy không sao chứ?”
Chẳng lẽ tức đến ngất rồi?
“Ồ, không sao đâu.”
Đạo diễn điềm nhiên đáp.
“Nó ăn nhiều tinh bột quá, nên bị ‘say tinh bột’ đấy.”
8
Giang Dịch Trạch ngủ dậy lại bắt đầu gây chuyện.
Lại còn nhân lúc đêm khuya yên tĩnh mà bỏ nhà trốn đi.
Kết quả bị chó hoang đuổi suốt một đoạn đường, sợ đến mức chạy mất cả giày.
Cuối cùng đành phải trèo lên cây, kêu cứu nửa đêm đến khản cả cổ, mãi đến khi chú Vương dậy sớm làm đậu hũ mới cứu xuống được.
Lần này cậu ấy hoàn toàn ngoan ngoãn rồi.
Đến cửa nhà cũng không dám bước ra.
Cuối cùng cũng đến ngày họp chợ, tôi không vác nổi bao gạo bao bột một mình, bèn năn nỉ Giang Dịch Trạch đi cùng.
“Anh ơi! Anh trai tốt của em ơi!”
“Không đi.”
Cậu ấy chỉ lật người trên giường, “Đừng làm phiền anh ngủ, bên ngoài toàn là chó hoang.”
“Không có chó đâu, nếu có thì em bảo vệ anh.”
Tôi tự tin vỗ vỗ túi quần, “Anh ơi, ông cho em một trăm tệ, mua gạo mua bột xong, còn dư em mời anh ăn đồ ăn vặt nhé!”
Giang Dịch Trạch lâu rồi không thấy tiền mặt, vừa nghe đến tiền, lập tức bật dậy khỏi giường.
Hai mắt sáng rực như sao.
“Wow! Tiểu Viện, em đúng là em gái tốt của anh!”
Thời thế đã thay đổi.
Cậu thiếu gia từng cao sang quyền quý, bây giờ vì mấy gói đồ ăn vặt, sẵn sàng làm cu li khuân vác.
Vai trái gánh bao gạo, vai phải gánh bao bột.
Trông chẳng khác nào anh nông dân đi làm thuê.
Tôi vừa định móc tiền ra trả, ai ngờ thò tay vào túi mới phát hiện đáy túi bị thủng.
Trong đầu tôi chỉ còn đúng hai chữ:
Xong rồi.
Đó là một trăm tệ đấy.
Là tiền sinh hoạt cả tháng của nhà tôi.
Ngô giá sáu hào tám một cân, ông tôi phải bán hơn một trăm cân mới kiếm được một trăm tệ.
Tôi cứ đi tới đi lui theo con đường vừa rồi, tìm đi tìm lại rất nhiều lần.
Nhưng vẫn không tìm thấy.
Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng, tôi ngồi sụp xuống lề đường mà òa lên khóc.
“Này, Tiểu Viện, em đừng khóc nữa.
“Chỉ là một trăm tệ thôi mà, anh cho em…”
Giang Dịch Trạch vừa móc túi, mới sực nhớ ra bây giờ cậu ấy cũng chẳng có xu nào.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu.
Mãi đến khi nghe thấy Giang Dịch Trạch gọi, tôi mới ngẩng đầu lên.
“Tìm được rồi!”
Cậu ấy vui vẻ chạy về phía tôi, nhét tờ tiền đỏ chót vào tay tôi.
“Thấy chưa, vẫn phải nhờ anh của em ra tay chứ!”
“Anh tìm thấy ở đâu vậy?”
“Ngay chỗ kia.” Giang Dịch Trạch chỉ đại một hướng, “Rơi trong bụi cây, may mà anh mắt tinh.”
Sau này tôi lén hỏi đạo diễn.
Đạo diễn nói, Giang Dịch Trạch đã cầm chiếc nhẫn vàng của mình cầm cố cho họ, vay một trăm tệ.
Lúc vay tiền, cậu ấy còn không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Một trăm tệ, bình thường anh đi ngoài đường, có rơi cũng lười cúi xuống nhặt.
“Vậy mà hôm nay, em gái anh nhỏ xíu thế kia, chỉ vì một trăm tệ mà ngồi đó khóc suốt hai tiếng đồng hồ.
“Chỉ cần các anh chịu cho anh mượn tiền, cái gì cũng được, anh thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy con bé buồn.”
Mặt trời ngả về tây.
Giang Dịch Trạch vác bao gạo trên vai, bao bột trên tay, cười rạng rỡ như thể vừa chiến thắng trở về.
Bóng cậu ấy bị ánh chiều tà kéo dài thật dài.
Tôi lau nước mắt, lặng lẽ đi theo sau.
Dẫm lên bóng cậu ấy, bước từng bước.
9
Trời sáng ngày càng sớm hơn.
Ban ngày kéo dài, Giang Dịch Trạch cảm thấy nhàm chán.
Chủ động chạy ra đồng giúp ông tôi làm việc.
Kết quả là lúc thì gieo sai hạt giống, lúc thì tưới nước hai lần, lúc thì giẫm nát cả luống rau nhà bác họ vừa mới mọc mầm.
Ông tôi dở khóc dở cười, đuổi cậu ấy về nhà nghỉ.
Thế là cậu ấy lại đến “quấy rầy” tôi.
“Này Tiểu Viện, đừng làm bài nữa, nghỉ một lát đi.”
Tôi không để ý đến cậu ấy.
“Thế em nói anh nghe, mấy quyển sách giáo khoa rách nát này có gì hay chứ? Em đã đọc đi đọc lại mấy lần rồi.”
“Chính là rất hay mà.” Tôi vừa cười vừa lật sách, “Dù sao cũng không còn được học nhiều năm nữa đâu.”
“Sao lại nói vậy?”
Ở làng chúng tôi, con gái mà học hết cấp hai đã là khá lắm rồi.
Sau đó sẽ kiếm một người đàn ông thật thà đáng tin để gả, tranh thủ lúc còn trẻ sinh vài đứa con, rồi hai vợ chồng cùng lên thành phố làm thuê, phụ giúp kinh tế gia đình.
Ngày xưa mẹ tôi là như vậy.
Chị của cô bé Ngưu Ngưu nhà bên cũng như vậy.
Ngay cả chị Quế Ninh ở đầu làng, năm đó thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của huyện, nhưng gia đình vì phải dành tiền cưới vợ cho em trai, không đủ khả năng cho chị ấy học tiếp, cuối cùng chị ấy cũng phải từ bỏ.
Vậy nên, tôi cũng nên như vậy.
Chẳng có gì sai cả.
“Gả chồng? Đi làm thuê?”
Giang Dịch Trạch bật cười khinh bỉ: “Gả chồng với đi làm thuê thì có gì hay chứ? Cả đời sống cúi mặt nhìn sắc mặt người ta, em chịu nổi à?”
Cậu ấy không hiểu.
Những người nghèo như chúng tôi, không giống như cậu ấy.
Ngay cả anh tôi, nếu không thi đậu vào trường cấp ba miễn toàn bộ học phí và tiền ở, cũng chỉ có thể bỏ học đi làm.
Huống chi là tôi.
“Ông đã già rồi, không thể lo nổi cho em nữa…”
“Anh lo.”
Tôi đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kiên định của Giang Dịch Trạch.
“Anh sẽ lo cho em học tiếp, chỉ cần em thi đậu.
“Em đã gọi anh một tiếng anh trai, cả đời này, em chính là em gái của anh.”
Tôi cúi đầu.
Trong lòng vừa chua xót, lại vừa ấm áp.
Tôi càng không ngờ rằng, câu nói khiến tôi cảm động khôn xiết này, sau này lại trở thành sợi dây trói buộc tôi suốt nhiều năm.
“Nhưng… nhưng con gái chỗ em không ai học cấp ba cả.”
“Liễu Viện!” Giang Dịch Trạch có phần sốt ruột, “Đừng suốt ngày nói ‘chỗ em’, ‘chỗ em’ nữa, thế giới này to lắm, sao em cứ nhìn mãi vào mảnh ruộng trước mắt mình thế?”
Cậu ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài.
Thì ra, ngoài ngôi làng nhỏ này, con gái cũng có thể bước vào đủ mọi ngành nghề, chuyện kết hôn hay không hoàn toàn có thể tự mình lựa chọn.
Con gái cũng giống như con trai, đều có thể trở thành trụ cột của gia đình, chứ không phải là phụ thuộc vào ai.
Chúng tôi ngồi nghỉ dưới tán cây.
Giang Dịch Trạch kể mệt rồi, lười biếng nằm xuống, hái một chiếc lá to che mặt để tránh nắng.
“Anh ơi, trường đại học tốt nhất ở Bắc Thành là trường nào vậy?”
“Đại học Bắc Thành.”
Tôi rụt rè hỏi: “Nếu… nếu em thi đậu Đại học Bắc Thành, anh có tự hào về em không?”
Ở cái tuổi ngây ngô nhất, con người ta luôn có một dũng khí to lớn, đủ để nói ra những lời ngây thơ, không sợ gì cả.
Giang Dịch Trạch ngẩn người.
Có lẽ cậu ấy muốn nói cho tôi biết điểm chuẩn của Đại học Bắc Thành cao cỡ nào, giấc mơ này của tôi phi thực tế ra sao.
Nhưng khi đến miệng, cậu ấy lại không nỡ dập tắt hy vọng của tôi.
“Đương nhiên rồi.
“Anh cũng tin là em làm được.”
Vừa dứt lời, không biết bụng ai réo lên “ọc ọc”.
Chúng tôi nhìn nhau bật cười.
“Em gái ngoan, tối nay ăn gì thế?”
“Khoai tây hầm cà tím.”
Giang Dịch Trạch sụp đổ: “Lại là khoai tây! Cà tím! Không thì cũng là ớt! Mấy ngày nay đến cả trong mơ, anh cũng mơ thấy mình bị khoai tây yêu tinh rượt đuổi!”
Tôi che miệng cười trộm.
“Anh ơi, cố nhịn thêm hai ngày nữa, ngày tốt sắp đến rồi.”
10
Con trai út nhà bác họ tổ chức tiệc đầy tháng.
Ông tôi dẫn tôi và Giang Dịch Trạch cùng đi dự.
Vừa nghe nói được đi ăn tiệc, Giang Dịch Trạch – người suốt mấy đêm mất ngủ vì muỗi hành – lập tức bật dậy khỏi giường.
“Tiệc đầy tháng của thằng bé, có thịt không?”
Tôi gật đầu: “Có.”
“Có rượu không?”
“Thì cũng có.”
“Mẹ kiếp!!! Thiên đường đây rồi!!!”
Cậu ấy chưa từng ăn tiệc cỗ nông thôn, nên cái gì cũng thấy mới lạ.
Từng món ăn được bưng lên bàn.
Những người ngồi xung quanh đều hai mắt sáng rực, như những con sói đói lâu ngày gặp được con thỏ non béo ngậy.
Ai nấy đều vùi đầu ăn ngấu nghiến, như thể đã mấy trăm năm chưa từng được ăn no.
Mọi người trên bàn đều dừng đũa, chăm chú nhìn Giang Dịch Trạch, ai nấy đều sững sờ như thể “chấn động con ngươi”.
Bữa tiệc mới được một nửa, tôi đã nghe mấy người bàn tán.
Ôi chao, không ổn rồi đâu.
Nhà họ Lưu ở đầu làng phía đông, có một “thao thiết” từ thành phố về đấy.
Giang Dịch Trạch ăn hết bát cơm trước mặt, trông có vẻ chán, quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy mong chờ.
Nhìn bộ dạng cậu ấy vẫn chưa no, tôi có chút sợ, run rẩy đưa cho cậu ấy chiếc bánh tôi mới ăn được một nửa, “Anh… anh còn muốn ăn không?”
“Cái gì vậy, em nghĩ anh sẽ tranh đồ ăn với trẻ con chắc?”
Cậu ấy bật cười, gõ nhẹ lên đầu tôi.
“Sao chỉ ăn bánh, phải ăn cả thức ăn nữa chứ.”
Lúc tôi gắp đến miếng sườn thứ ba, đôi đũa của tôi bị bà cụ ngồi cạnh đánh rơi.
Bà ấy vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt lại lườm tôi.
“Tiểu Viện à, con gái đừng ăn nhiều thịt như vậy, không tốt cho tiêu hóa đâu.”
Bà ấy gắp rau xanh bỏ vào bát tôi, “Này, ăn rau mới tốt.”
Bà ấy chính là mẹ của chị Quế Ninh.
Năm đó, vì muốn cưới vợ cho hai người con trai, bà ấy không chỉ cắt đứt giấc mơ học hành của chị Quế Ninh, mà còn gả chị ấy cho một người đàn ông đã qua một đời vợ.
Người đàn ông đó hơn chị Quế Ninh cả chục tuổi, vừa đen vừa béo, lại còn dắt theo ba đứa con riêng.
Chỉ vì người đó sẵn sàng trả tám vạn tám tiền sính lễ.
Tám vạn tám, đã mua đi cả cuộc đời của chị Quế Ninh.