Chương 2 - Người Quyết Định Địa Ngục Hay Thiên Đường

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Giám đốc Chu.” Tôi cắt ngang, giọng bỗng lạnh xuống, “Xin chú ý cách xưng hô của anh. Trong môi trường làm việc, tôi hy vọng anh thể hiện sự chuyên nghiệp cần có.”

Giọng tôi không lớn, nhưng trong không khí im lặng như tờ lúc ấy, từng chữ vang vọng rõ ràng.

Những người vừa rồi còn đang tán tụng Chu Thành và Bạch Lộ, giờ đều dùng ánh mắt xem trò hay mà nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra – quan hệ này không đơn giản.

Tổng giám đốc Vương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ông ta vội vã chữa ngượng:

“Ha ha, đúng, đúng, Lâm tiểu thư nói rất đúng. Chu Thành, còn không mau giới thiệu phương án với Lâm tiểu thư đi!”

Chu Thành như bị hút cạn sinh khí, lảo đảo lấy phương án từ cặp tài liệu ra, hai tay run rẩy đưa cho tôi.

Tôi không nhận.

Trợ lý Tiểu Trần của tôi đúng lúc bước lên một bước, nhận lấy bản kế hoạch dày cộp ấy.

“Giám đốc Chu phải không?” Giọng Tiểu Trần chuẩn mực mà nghiêm nghị, “Thời gian của Tổng giám đốc Lâm rất quý giá, chúng tôi sẽ mang phương án về xem. Còn việc hợp tác, phải đợi Tổng giám đốc Lâm đọc xong phương án, đồng thời hiểu rõ văn hóa doanh nghiệp của quý công ty và… đạo đức cá nhân của đội ngũ quản lý, mới có thể quyết định.”

Câu “đạo đức cá nhân của đội ngũ quản lý” được Tiểu Trần cố tình nhấn mạnh.

Sắc mặt Chu Thành ngay lập tức chuyển từ trắng sang xanh rồi từ xanh sang tím – rực rỡ vô cùng.

Anh ta biết – đó là đang nói đến mình.

Bạch Lộ cắn chặt môi dưới đến mức gần như bật máu.

Tôi hài lòng nhìn phản ứng của họ, trong lòng không hề gợn sóng, chỉ có một cảm giác lạnh lùng sung sướng khi báo thù được đền đáp.

Tôi quay sang Tổng giám đốc Vương, mỉm cười nói:

“Tổng giám đốc Vương, buổi tiệc tối nay rất thành công. Nhưng tôi còn chút việc, xin phép cáo lui trước. Về phương án, đợi tôi thông báo sau.”

Nói xong, tôi không liếc nhìn Chu Thành và Bạch Lộ thêm lần nào nữa, xoay người, giữa muôn ánh mắt kinh ngạc, dò xét hoặc hả hê, rời đi một cách tao nhã.

Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi đại sảnh tiệc, tôi nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gào tức giận của Tổng giám đốc Vương:

“Chu Thành! Mẹ nó, cậu cút lại đây cho tôi! Rốt cuộc chuyện này là sao?! Không phải cậu nói vợ cậu chỉ là một bà nội trợ chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài à?!”

Ngay sau đó là tiếng ly vỡ, và tiếng hét chói tai của Bạch Lộ.

Khóe môi tôi nhếch lên, nụ cười càng thêm lạnh lẽo.

Chu Thành, Bạch Lộ.

Đây mới chỉ là khởi đầu.

Sự nhục nhã và đau khổ mà các người mang đến cho tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi – không, là trăm lần, ngàn lần.

3

Trở lại xe, trợ lý Tiểu Trần vừa lái vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt tôi qua gương chiếu hậu.

“Tổng giám đốc Lâm cô không sao chứ?”

Tôi tựa vào ghế da mềm mại, nhắm mắt lại, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Thực ra làm sao tôi có thể không sao cho được.

Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau âm ỉ.

Ba năm tình cảm, đâu phải nói buông là buông.

Trong đầu tôi chợt hiện lên vô số khoảnh khắc ngọt ngào bên Chu Thành – lần đầu anh nấu ăn cho tôi, lần anh hồi hộp cầu hôn tôi, lúc chúng tôi cùng nhau trang trí căn nhà nhỏ đầy ấm áp…

Nhưng tất cả những hình ảnh đó cuối cùng lại dừng lại ở tin nhắn lạnh như băng kia:

“Anh có người khác rồi.”

Mọi dịu dàng và ngọt ngào, trong phút chốc, biến thành độc dược đâm xuyên tim gan.

“Tiểu Trần,” tôi mở mắt, tia ấm áp cuối cùng trong đáy mắt đã bị sự quyết tuyệt thay thế, “giúp tôi làm ba việc.”

“Cô cứ nói.”

“Thứ nhất, phong tỏa toàn bộ tài sản có liên quan đến Chu Thành đứng tên dưới tôi, đặc biệt là căn nhà chúng tôi sống chung sau khi cưới – lập tức thu hồi. Anh ta không thích Bạch Lộ sao, vậy thì để họ cùng nhau ra đường sống thử xem.”

“Thứ hai, huy động toàn bộ các kênh truyền thông mà chúng ta có, đem chuyện tối nay trong sảnh tiệc, thổi phồng lên cho tôi. Tôi muốn cả ngành này biết: Chu Thành – Giám đốc dự án của Thiên Hồng – là một kẻ tiểu nhân bán đứng vợ để trèo cao.”

“Thứ ba, soạn cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn khắc nghiệt nhất. Tôi muốn anh ta tay trắng rời đi.

Ba năm qua xe anh ta đi, đồ anh ta mặc, tiền anh ta tiêu – đều là của tôi.

Tôi muốn anh ta – cả người lẫn đồ – cút khỏi thế giới của tôi, không chừa lại chút gì.”

Giọng tôi rất bình thản, nhưng từng chữ như được kéo ra từ tầng hầm băng giá.

Tay Tiểu Trần siết chặt vô lăng, nghiêm túc gật đầu:

“Rõ, Tổng giám đốc Lâm Tôi sẽ xử lý ngay.”

Chiếc xe lặng lẽ lướt đi trên con đường về nhà.

Không – nơi đó không còn là “nhà” của tôi nữa.

Từ khoảnh khắc tôi quyết định trả thù, nơi từng chứa đựng ba năm hỉ nộ ái ố, đã trở thành một cái lồng lạnh lẽo.

Tôi không trở về đó, mà bảo Tiểu Trần chở thẳng đến một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.

Vừa làm xong thủ tục nhận phòng, điện thoại tôi đã reo không ngừng.

Là Chu Thành.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)