Chương 3 - Người Phụ Nữ Trong Truyện Ngược

Mọi người lại cười ồ lên, chẳng ai tỏ ra kiểu cách, khiến tôi cũng thấy thoải mái hơn. Tôi cười đáp lại:

“Được thôi~ Quẹt cháy luôn thẻ của anh ấy!”

Lục Kỷ Viêm nghe vậy khẽ nhướn mày, liếc nhìn tôi một cái.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Tôi thì vẫn đang đảo mắt khắp nơi tìm nữ chính.

Trong nguyên tác, nữ chính và tên tra nam vũ phu kia sẽ ngồi ngay bên cạnh tôi và Lục Kỷ Viêm.

Nhưng giờ đây người ngồi cạnh lại là chủ tịch tập đoàn trang sức Ngọc Dung và phu nhân của ông ta.

Gì vậy trời? Tôi còn đang mong được xem cảnh Lục Kỷ Viêm ra tay “xé xác” tra nam cơ mà…

“Tiếp theo là món đấu giá đến từ một nữ bá tước châu Âu…”

“Giá khởi điểm: ba mươi triệu.”

Tôi ngồi thẳng người, hai mắt sáng rỡ, sẵn sàng hóng drama.

Dù không ngồi cùng chỗ, nhưng lát nữa nữ chính sẽ tham gia đấu giá chứ? Theo như kịch bản, khi giá lên tới 45 triệu, tên tra nam sẽ không cho nữ chính đấu tiếp, và lúc đó Lục Kỷ Viêm sẽ ra tay anh hùng cứu mỹ nhân.

“Thích không?”

Giọng nói trầm thấp, cuối câu hơi nhấn nhẹ vang lên bên tai.

Chuỗi kim cương kia quả thực rất lộng lẫy, ai mà không mê?

Nhưng… xin lỗi nha, tôi còn mê hóng chuyện hơn!

“Cũng đẹp đấy.”

Tôi đáp bâng quơ, qua loa cho có.

“Ba mươi lăm triệu.”

Một giọng nữ vang lên.

Tới rồi, tới rồi!

Tôi lập tức nhìn theo tiếng nói, định xem nữ chính trông như thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi gặp—

Ơ… nữ chính trông hơi… có tuổi?

Một quý bà đứng tuổi cầm bảng số lên đấu giá.

“Bốn mươi triệu.”

Lục Kỷ Viêm nâng bảng, giọng đều đều, bình thản vô cùng.

“Năm mươi lăm triệu.”

Một giọng nam khác tiếp lời.

Tôi nhìn theo—ơ không đúng lắm, anh này còn đang nắm tay một anh trai khác nữa mà?

Sau đó lần lượt có vài người nâng giá tiếp, nhưng đều không phải nữ chính hay tên bạo lực trong truyện.

“Sáu mươi lăm triệu.”

“Tám mươi triệu.”

Một thương nhân giàu có giơ bảng. Không ai tiếp tục nữa. Mức giá tám mươi triệu đã vượt xa giá trị thực tế của sợi dây chuyền.

“Tám mươi triệu lần thứ nhất…”

“Một trăm triệu.”

Cả hội trường tức thì lặng ngắt như tờ, sau đó là hàng loạt tiếng xôn xao nhỏ.

Một trăm triệu?

Ai bị điên mới bỏ một trăm triệu cho món này chứ?

Khoan… giọng nói này… sao quen thế?

Tôi cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy Lục Kỷ Viêm thần sắc thản nhiên, đang giơ bảng trong tay.

Cảm ơn câu hỏi, trong đầu tôi hiện giờ chỉ còn ba chữ: Đồ phá của.

3

Nhưng mà… nếu là vì nữ chính, cũng có thể hiểu được.

Haiz, ai mà chưa từng vì tình mà nông nổi một lần chứ?

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, có nhân viên riêng mang món đấu giá đến.

Ngay khoảnh khắc chiếc hộp nhỏ mở ra, tôi thực sự bị ánh sáng lấp lánh làm chói cả mắt.

Lục Kỷ Viêm liếc nhìn phản ứng của tôi, khóe môi khẽ mím lại.

Sau đó, chiếc hộp được đóng lại, đặt trước mặt tôi.

“Hả?”

Tôi ngơ ngác.

“Tặng em.”

Lục Kỷ Viêm nghiêng đầu, dường như đang nhìn xem đám Tư Vân đã ra chưa, hai từ nhẹ như gió.

“Không đùa đấy chứ, tặng tôi?”

Tôi ôm lấy cái hộp, tay chân lóng ngóng.

“Không thích à?”

Lục Kỷ Viêm quay sang nhìn.

“Không phải là không thích… nhưng mà… anh đã tặng thì không được lấy lại đấy nhé!”

Tôi nghĩ ngợi một lúc. Tuy không rõ vì sao nữ chính không đến, sợi dây chuyền vốn dĩ dành cho cô ấy giờ lại rơi vào tay tôi. Nhưng đã tặng tôi rồi, thì đừng mong đòi lại!

Một trăm triệu đấy nhé! Tôi không ngốc đâu, hehe.

“Ừ.”

Lục Kỷ Viêm thấy tôi ôm hộp như thể sợ anh ta giật lại, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, sắc mặt không rõ là vui hay buồn.

Đồ ham tiền.

“Sao mà ghê vậy chị dâu!”

“Chuẩn luôn, anh Viêm bỏ ra cả núi tiền chỉ để thấy chị cười một cái!”

Tư Vân và Cố Vấn Cảnh lần lượt bước ra, trêu chọc.

“Đi thôi, Dạ Uyển đã đặt chỗ rồi.”

Tư Vân gọi tôi đi theo.

“Chị dâu đi cùng đấy nhé, không được chuồn đâu!”

Cố Vấn Cảnh cười hì hì nói.

Tôi nhìn sang Lục Kỷ Viêm đầy khó xử.

Tôi chỉ là người làm công ăn lương thôi mà, đi theo mấy tổng tài thế này có vẻ hơi sai…

“Không sao, chỉ là chơi cho vui.”

Lục Kỷ Viêm khẽ nói.

Được rồi, ông chủ đã lên tiếng.

“Ông chủ, còn diễn tiếp không?”

Mấy người phía trước đã lần lượt lên xe, tôi thấy xung quanh không có ai, bèn lén ghé sát tai Lục Kỷ Viêm hỏi nhỏ.

Nghe vậy, Lục Kỷ Viêm sững lại một giây, trong mắt hiện lên chút cảm xúc khó đoán.

“Tùy em phát huy.”

“Rõ rồi!”

Tôi hùng hồn cam đoan.

Đây là lần đầu tiên tôi đến Dạ Uyển – đúng kiểu thiên đường trần thế, xa hoa tráng lệ, không thua gì cung điện.

Quả thật khiến người ta choáng ngợp.

Chỉ vài người thôi mà mở cả vòng rượu – rượu trắng, rượu vang, rượu Tây – nhìn mà hoa cả mắt.

Cả đám đều nhìn Lục Kỷ Viêm như chờ đợi điều gì đó.

“Anh Viêm, bắt đầu chưa?”

Tư Vân cười như không có ý tốt.

“Ăn chút đã.”

Lục Kỷ Viêm chậm rãi cởi khuy vest, cởi áo khoác, lộ ra sơ mi trắng bên trong và chiếc áo gile đen tinh xảo.

Ngồi xuống, lại tháo cà vạt, mở thêm hai khuy áo.

Trông không còn lạnh lùng xa cách như thường, mà thêm mấy phần phong lưu.

Thật ra, ngoài ngày đầu tiên, sắc mặt Lục Kỷ Viêm mấy ngày gần đây đã dịu hơn rất nhiều. Tuy vẫn ít biểu cảm, nhưng đúng là dễ tiếp cận hơn chút xíu rồi.

Đồ ăn ở Dạ Uyển đúng là đỉnh cao. Tôi ăn mà lòng vui phơi phới.

“Chị dâu ăn nhiều chút nha.”

Tư Vân nói đầy ẩn ý.

Tôi bỗng thấy có chút dự cảm chẳng lành.

“Rồi, tới giờ.”

Lục Kỷ Viêm ung dung lau miệng bằng khăn ăn.

Mấy người kia như chờ hiệu lệnh, lần lượt rót đầy ly rượu vang khổng lồ.

“Đến lượt anh Viêm – người đầu tiên kết hôn trong nhóm – tự phạt ba ly!”

Tôi ngồi đờ người ra.

Ba ly như thế này, không bất tỉnh cũng lạ?!

Cố Vấn Cảnh thấy tôi ngạc nhiên quá mức, liền cười giải thích:

“Chị dâu yên tâm, tửu lượng của anh Viêm thuộc hàng vô địch ở Kinh Thành đấy. Ngoài lão Lý ở ngành rượu ra thì chưa ai chuốc ngã được anh ấy đâu.”

“Thế còn tối qua?”

Tôi tò mò hỏi.

“À, tối qua là ở phòng bên này luôn, lão Lý chuốc cho anh Viêm say gục. Trưa hôm qua vội bàn hợp đồng, tối là chốt xong luôn.”

Tư Vân nói xong lại cười gian:

“Hôm nay ở chính cái phòng này, nếu chúng tôi không chuốc anh Viêm đến mức phải gọi ‘ba ba’, thì đừng mong cho tụi tôi về!”

Hóa ra tối qua thật sự là đi bàn chuyện làm ăn.

Lúc Nhiếp Viễn nói, tôi còn tưởng anh ấy lấy cớ để che giấu vụ đi gặp nữ chính nữa chứ.

Hơi bất ngờ đấy.

Tôi liếc nhìn đám người đang rôm rả uống rượu, rồi hỏi:

“Hôm nay có ngày gì đặc biệt mà uống hăng thế?”

Tôi ghé sát lại, hỏi nhỏ Lục Kỷ Viêm.

Có lẽ tôi bất ngờ áp sát quá gần, tóc vô tình lướt qua tai anh ta — và lại đỏ lên rồi.

“Ừm, bọn họ đòi gặp em.”

Giọng điệu thờ ơ, chẳng mang chút cảm xúc nào.

Phải rồi, chúng tôi chưa tổ chức hôn lễ, lấy giấy đăng ký cũng vội vàng chóng vánh, rồi anh ta đi công tác luôn, tận giờ mới về.

Nghĩ đi nghĩ lại, một buổi “ra mắt vợ” thế này… tôi có nên xuất hiện không nhỉ?

Nhưng mà, ông chủ đã giao “tự do phát huy” rồi, thì tôi sẽ diễn tới cùng!

Uống được một lúc, Lục Kỷ Viêm nhíu mày, đưa tay day thái dương.

Trong phòng giờ chỉ còn lại Tư Vân và Cố Vấn Cảnh, mấy người kia đều đã gục sạch.

Tôi nhìn sắc mặt Lục Kỷ Viêm — hình như cũng gần đến ngưỡng rồi.

Thời cơ đến!

“Ông chủ, nghỉ đi, để tôi lo.”

Lúc nãy mấy người đó định chuốc tôi, đều bị Lục Kỷ Viêm chắn hết. Phải công nhận, đàn ông chắn rượu vì mình, nhìn thật quá ngầu… huhuhu.

“Em uống nổi không?”

Lục Kỷ Viêm nắm lấy cổ tay tôi, bàn tay nóng rực, hơi thở phả lên tai, mang theo hương rượu vang ngọt ngào quấn lấy mũi — làn da nơi anh ta chạm vào nổi hết da gà, tim tôi khựng một nhịp.

Tôi lấy lại bình tĩnh, gật đầu cam đoan — hai người đó, tôi nhất định chuốc cho say bét nhè!

Lục Kỷ Viêm hình như khẽ cong khóe môi, mà cũng có thể chỉ là tôi hoa mắt tưởng vậy.

Thanh niên à, đơn thuần quá rồi.

Mắt tôi bắt đầu hoa lên, hình ảnh trước mặt cứ nhòe dần, mà hai tên đối diện vẫn còn ngồi vững như núi.

“Chị dâu yếu quá nha~”

Tư Vân trêu chọc.

Bốp! Tôi đập tay xuống bàn, loạng choạng đứng dậy.

“Ai yếu hả? Rót đầy cho tôi!”

Tôi giật lấy chai rượu, duang duang duang đổ vào ly — mắt đã hoa hết nên phần lớn rượu chảy ra ngoài.

Lục Kỷ Viêm cau mày, giữ lấy tay tôi.

“Đừng uống nữa.”

Tôi lập tức hất tay anh ta ra.

“Anh đừng lo!”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ra vẻ ta đây là vô địch thiên hạ.

Rồi — một hơi cạn sạch.

Không thể không nói — tôi chính thức say bí tỉ.

Lục Kỷ Viêm khẽ thở dài, day trán, nhìn tôi nằm vật ra bàn, hoàn toàn mất ý thức.

Sau đó anh xắn tay áo sơ mi.

“Rót đi.”

Anh nhướn mày, nhìn sang hai người đối diện.

Cuối cùng, phải đến khi Tư Vân và Cố Vấn Cảnh mặt đỏ như gấc, lưỡi líu cả lại mà gọi “ba ba”, trò uống mới kết thúc.

Bên ngoài, Nhiếp Viễn đã chờ sẵn.

Lục Kỷ Viêm nắm tay tôi kéo đi.

Tôi cảm thấy cả mặt đất trước mắt như đang nghiêng ngả, đầu óc quay mòng mòng.

Tôi phản xạ nắm chặt lấy tay Lục Kỷ Viêm.

“Khoan đã… con đường này nó sống dậy rồi, nguy hiểm lắm!”

Tôi nói rất nghiêm túc, cố sống cố chết kéo anh ta lại, không chịu đi tiếp.

Tôi ngồi thụp xuống đất, ôm lấy chân anh, vừa khóc vừa gào:

“Tuy anh là kim chủ của tôi, nhưng tôi không muốn chết đâu… hu hu hu… đừng đi, sẽ bị yêu quái ăn thịt đó!”

Lục Kỷ Viêm khẽ bật cười, sờ khóe môi.

Anh cởi áo vest, buộc quanh eo tôi.

Rồi cúi xuống, nhẹ nhàng cõng tôi lên lưng.

“Anh đẹp trai ơi, cơ tay anh bự quá nha~”

Tôi say đến mức chẳng phân biệt nổi ai là ai, vô cùng lưu manh mà sờ lên bắp tay của Lục Kỷ Viêm – chỗ cơ bắp căng nhẹ vì phải dùng sức cõng tôi.

“Anh đẹp trai ơi, góc nghiêng của anh sắc nét ghê luôn á~”

Tôi bị đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh thu hút, không nhịn được mà vươn tay sờ thử — mặt mịn ghê ta.

Lục Kỷ Viêm đen mặt, hít sâu vài lần cố nhịn.

Ai ngờ một lúc sau, tôi lại leo lên đầu anh, dùng sức vò mấy phát rồi còn chôn mặt vào mái tóc anh, hít một hơi thật sâu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)