Chương 6 - Người Phụ Nữ Trong Ngôi Nhà Của Tôi
“Con trai mẹ ngoại tình, mẹ nói tôi cũng có lỗi. Cô ta mang thai, mẹ bảo tôi rộng lượng. Bây giờ tôi muốn ly hôn, mẹ lại ngăn cản.”
“Tôi…”
“Mẹ nghĩ tôi là gì? Đồ phụ thuộc của con trai mẹ sao?”
Mẹ chồng không nói được gì.
“Mẹ,” tôi đứng dậy, “Tôi nói với mẹ lần cuối. Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định sẽ kết thúc. Mẹ đồng ý hay không, cũng không thay đổi được gì.”
“Con… con định ép chết con trai mẹ à!”
“Ép chết nó?”
Tôi nhìn bà.
“Con trai mẹ để người phụ nữ khác sống trong nhà tôi suốt một năm, trộm tiền của tôi để nuôi nhân tình, bây giờ cô ta còn có thai. Tôi ly hôn mà là tôi ép anh ta sao?”
Môi mẹ chồng run rẩy.
“Tô Tình, sau này con sẽ hối hận đấy—”
“Hối hận?”
Tôi đi tới cửa.
“Điều duy nhất tôi hối hận, là lúc trước mắt mù lấy phải anh ta.”
Tôi mở cửa.
“Mời mẹ về.”
Lúc mẹ chồng đi, bà nói một câu.
“Tô Tình, con mà ly hôn rồi, ai còn muốn con nữa? Phụ nữ hơn ba mươi tuổi chẳng còn giá trị gì đâu.”
Tôi đứng ở cửa, nhìn bà bước vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại.
Tôi đóng cửa, tựa người vào tường.
Phụ nữ hơn ba mươi tuổi, không còn giá trị?
Nực cười.
Tôi 32 tuổi, là trưởng phòng tài chính của một công ty nước ngoài, lương tháng 28 nghìn, có nhà có xe.
Con trai bà ta 34 tuổi, ngoại tình một năm, trộm tiền vợ nuôi bồ nhí.
Ai mới là người không có giá trị?
8.
Tôi đến ngân hàng để tra thêm chi tiết giao dịch.
Kết quả khiến tôi còn choáng váng hơn cả tưởng tượng.
120 nghìn.
Số tiền bị chuyển từ thẻ lương của tôi, thời gian kéo dài từ tháng 4 năm 2023 đến tháng 8 năm 2024.
Giao dịch lớn nhất: 50.000.
Ngày 14 tháng 2 năm 2024—Lễ Tình Nhân.
Hôm đó tôi đang đi công tác ở Thượng Hải, làm việc đến tận nửa đêm.
Anh ta chuyển 50.000 tệ cho Chu Lâm ghi chú: “Mua túi cho em.”
Một cái túi trị giá 50.000.
Khi mẹ tôi nhập viện, tôi nhờ anh ta chuyển giúp 5.000 tệ.
Anh ta nói không có tiền.
Tôi nhìn chằm chằm vào bảng sao kê, ngón tay run rẩy.
Thì ra, không phải là không có tiền.
Mà là không có tiền cho mẹ tôi.
Tiền mua túi cho bồ thì có, 50.000. Còn tiền chữa bệnh cho mẹ tôi thì không.
Tôi gọi điện.
“Tiểu Trương, giúp tớ hẹn một luật sư.”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tớ muốn ly hôn.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“…Được. Tớ giúp cậu hẹn.”
Hôm sau, tôi gặp luật sư.
Luật sư Trương, hơn 40 tuổi, đã xử lý các vụ ly hôn hơn 20 năm.
Tôi đưa tất cả bằng chứng cho cô ấy xem.
Sổ đỏ. Hợp đồng mua nhà. Sao kê khoản đặt cọc. Giao dịch chuyển khoản ngân hàng.
Cô ấy xem xong, gật đầu.
“Cô Tô, vụ này rất rõ ràng. Căn nhà là tài sản cá nhân trước hôn nhân của cô, không liên quan đến bên kia.”
“Vậy còn 120.000 thì sao?”
“Trong thời kỳ hôn nhân, nếu một bên tự ý chuyển tiền của bên kia mà không có sự đồng ý, thì là hành vi xâm phạm quyền sở hữu. Có thể kiện để đòi lại.”
“Anh ta sẽ bị hậu quả gì?”
“Nếu khởi tố hình sự, có thể bị xem là hành vi trộm cắp Nhưng số tiền 120.000 nằm ở ranh giới giữa truy tố và xử phạt. Nếu theo dân sự, có thể yêu cầu hoàn trả.”
Tôi gật đầu.
“Vậy cứ kiện dân sự trước đã.”
“Được.” Luật sư Trương cất tài liệu, “Cô còn yêu cầu gì không?”
“Ra đi tay trắng.”
Cô ấy ngẩng đầu.
“Anh ta không lấy gì hết?”
“Đúng. Anh ta ngoại tình, còn trộm tiền của tôi. Tôi muốn anh ta ra đi tay trắng.”
Luật sư Trương mỉm cười.
“Cô Tô, cô rất tỉnh táo.”
“Tôi buộc phải tỉnh táo.”
Chiều hôm đó, thư luật sư được gửi đến tay Trần Mặc.
Buổi tối, anh ta gọi điện.
“Tô Tình! Em dám thuê luật sư?!”
“Đúng vậy.”
“Em… em muốn ép chết anh à?!”
“Tôi ép anh?”
Tôi cười lạnh.
“Anh trộm 120.000 của tôi để mua túi cho bồ. Anh để bồ sống trong nhà tôi một năm. Anh khiến cô ta mang thai. Tôi thuê luật sư, là tôi ép anh?”
“Còn 120.000 đó—”
“120.000 đó, anh định trả thế nào?”
Anh ta im lặng.
“Trần Mặc,” tôi nói, “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Ký vào đơn ly hôn, ra đi tay trắng, tôi sẽ không truy cứu chuyện 120.000 nữa.”
“Em… em dựa vào cái gì?”
“Tôi dựa vào sổ đỏ ghi tên tôi. Dựa vào 120.000 được chuyển từ tài khoản của tôi. Dựa vào việc anh ngoại tình.”
“Tô Tình—”
“Ba ngày. Ba ngày nữa mà không ký, hẹn gặp nhau ở tòa.”
Tôi cúp máy.
9.
Ba ngày sau, Trần Mặc vẫn không ký.
Anh ta nói: “Tôi muốn thuê luật sư.”
“Tùy anh.”
Tôi không nói thêm gì.
Một tuần sau, chúng tôi gặp nhau tại tòa.
Luật sư của anh ta là một người trẻ, trông như mới hành nghề không lâu.
“Cô Tô,” luật sư trẻ lên tiếng trước, “Về vấn đề tài sản, mặc dù sổ đỏ chỉ ghi tên cô, nhưng đây là tài sản mua sau hôn nhân—”