Chương 5 - Người Phụ Nữ Trong Bóng Tối
Sau khi hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chín năm, tôi vốn dĩ nên đi lấy chồng để đổi lấy tiền thách cưới, nhưng lại được một người tài trợ chọn trúng, giúp tôi học tiếp lên cấp ba.
Có lẽ vì đã chứng kiến quá nhiều cảnh thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi lấy chồng rồi chịu khổ, tôi càng thêm trân trọng cơ hội học hành không dễ có được.
Tôi học như điên, cố gắng thi đậu một trường đại học 985.
Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi được gặp người tài trợ của mình.
Là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất.
Bà ấy ôm một bó hoa rực rỡ tiến về phía tôi, nụ cười đầy tự hào, như thể đang nhìn thấy đóa hoa mà mình vun trồng nay nở rộ dưới ánh nắng mùa đông.
Bà vỗ vai tôi, dịu dàng nói: “Con đừng sợ, tiền học phí và sinh hoạt phí đại học, dì Trương lo cho con hết. Con chỉ cần cố gắng, đi thật xa.”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Tôi hiểu việc bước ra khỏi cái làng nghèo đó khó khăn đến mức nào, nên khi lên đại học, tôi không hoàn toàn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của người tài trợ, mà bắt đầu đi làm thêm kiếm tiền.
Tôi từng làm công phân loại hàng, làm thu ngân siêu thị, rửa chén ở nhà hàng, pha trà sữa, làm gia sư.
Nghề gì cũng từng thử qua đôi chút.
Dù toàn là việc chân tay nhưng tôi cũng học được kha khá cách vận hành của nhiều ngành nghề.
Tôi kiếm được chút tiền, từng nghĩ bản thân mình cũng coi như đã “thấy đời”.
Cho đến khi cô bạn cùng phòng – Hứa Gia Lệ, thiên kim tiểu thư – cho tôi thấy được bộ mặt thật sự của giới thượng lưu, tôi mới choáng ngợp nhận ra: Thì ra người ta còn có thể sống như vậy.
Cuộc sống xa hoa không khiến tôi mê muội, thứ khiến tôi khao khát nhất là các nguồn lực mà người giàu sở hữu – những thứ mà người dưới đáy như tôi có lẽ cả đời cũng không với tới được.
Để thực hiện giấc mơ vượt tầng lớp, trong số những người theo đuổi tôi, tôi chọn Trình Như Cẩn.
Anh ta có vẻ ngoài điển trai, vóc dáng cao ráo, học vấn tốt, không có lấy một khuyết điểm.
Nếu buộc phải nói thì chỉ có… mẹ anh ta quá ghê gớm.
Bà không thích tôi, tôi lại ra sức lấy lòng bà.
Tôi nhẫn nhục chịu hết mọi lời sỉ nhục, vì tôi biết, làm dâu nhà giàu không dễ.
Nên khi mẹ anh ta yêu cầu cưới ngay sau khi tốt nghiệp, tôi đồng ý không chút do dự.
Khi đó, các bạn cùng phòng đều khuyên tôi nên ra ngoài nhìn đời đã rồi hãy quyết định.
Tôi từ chối.
Tôi biết rõ lợi thế của mình ở đâu.
Tôi chẳng có gì ngoài một cơ thể khỏe mạnh, nhan sắc ưa nhìn và bằng cấp tạm ổn.
Chút vốn liếng đó, đem so với đám thiên kim con nhà giàu thì chẳng là gì.
Nên tôi quyết định, phải ra tay trước.
09
Sau khi gả vào nhà họ Trình, tôi luôn lấy mẹ chồng làm trung tâm, học hỏi đủ loại kỹ năng, cố gắng trở thành nàng dâu hoàn hảo trong mắt bà.
Tôi mất mười năm, cuối cùng cũng làm được.
Giờ trong tay tôi đã có tiền, tất nhiên phải làm điều mình muốn.
Việc đầu tiên tôi muốn làm, chính là xây đường cho làng.
Làng tôi không phải không có mùa màng, chỉ vì đường núi xa xôi hiểm trở, trồng khoai tây cũng không bán được, thành ra người dân chỉ trồng đủ ăn.
Sự giàu có cần được tích lũy.
Không có đường, đời này sang đời khác chỉ càng nghèo hơn.
Trước kia ai cũng nghèo nên cưới vợ còn dễ.
Nhưng sau này bên ngoài phát triển nhanh chóng, chỉ còn lại ngôi làng hẻo lánh bị bỏ lại phía sau.
Người trong làng khó lấy được vợ, từ đó nảy sinh tội phạm.
Mẹ tôi chính là bị bắt cóc về làng.
Để ngăn bi kịch như mẹ tôi tái diễn, tôi quyết định xây một con đường cho làng.
Để dân làng có thể phát triển, có tiền sẽ không lo lấy vợ.
Không lo lấy vợ thì sẽ giảm những thảm cảnh như mẹ tôi từng chịu.
Việc thứ hai tôi làm là xây lại ngôi trường tiểu học làng ngày xưa tôi học, để mọi bé gái đều được học miễn phí.
Có thể sức tôi có hạn, nhưng giúp được ai thì hay người đó.
10
Khi con đường dẫn vào làng hoàn thành, dân làng bắt đầu hăng hái trồng khoai tây.
Chỉ cần trồng ra là có thể chở xuống núi bán kiếm tiền.
Có tiền rồi thì sẽ không còn phải liều lĩnh phạm pháp để “mua” vợ nữa.
Đợi đến khi ngôi trường hoàn tất, hiệu trưởng gọi điện cho tôi.
Tôi tự lái xe về làng thăm.
Khi đứng trước cửa sổ, nhìn thấy cả lớp trẻ con ngẩng đầu đọc theo lời cô giáo, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn ra.
Hồi nhỏ tôi từng chứng kiến quá nhiều bé gái không được đi học, còn nhỏ đã phải gánh hết việc nhà, đến tuổi thì hoặc bị gả đi lấy sính lễ cho anh trai lấy vợ, hoặc bị ép gả đổi vợ.
Nói chung, đến tuổi thì phải gả cho một người đàn ông mà có khi còn chưa từng gặp mặt.
So với những người bạn thuở nhỏ, tôi vẫn là người may mắn.
Vì là con một, người nhà có phần dễ chịu hơn, cho tôi đi học biết chữ.
Cũng nhờ vậy mà tôi có cơ hội gặp được dì Trương – người đã tài trợ tôi suốt bao năm.
Tôi lái xe lên thị trấn tìm dì Trương.
Dì từng bôn ba bên ngoài, nay đã nghỉ hưu và về quê sống.