Chương 2 - Người Phụ Nữ Trong Bóng Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chỉ tiếc là trong nhà trọng nam khinh nữ, có anh có em trai, việc thừa kế không đến lượt cô ấy.

Cô ấy chỉ có thể mượn tài nguyên nhà mình, tự mở công ty livestream.

Những năm nay tôi cũng đầu tư không ít cho công ty của cô ấy.

Đang lo tài khoản dưới tay không nổi tiếng, thì nhờ vào màn “ăn vụng công khai” của Trình Như Cẩn, tài khoản cá nhân của tôi một đêm tăng thêm năm trăm nghìn lượt theo dõi.

Phần bình luận sau đó tôi không đọc nữa, nhưng cũng có thể tưởng tượng được.

Một làn sóng lưu lượng khổng lồ đang cuồn cuộn đổ về phía tôi.

03

Hứa Gia Lệ ngồi trong quán cà phê vẫy tay gọi tôi.

Cô ấy từ trước đến nay luôn coi sự nghiệp là mạng sống, hiếm hoi hôm nay lại không nhắc gì đến chuyện công ty, chỉ quanh co dăm ba chuyện, rồi gọi vài món ngọt tôi thích ăn.

Tôi biết, đây là cách cô ấy an ủi tôi – người bạn này.

Chỉ tiếc, tôi đã sớm dự liệu được cục diện ngày hôm nay.

Vì đây đâu phải lần đầu tiên.

Chẳng qua trước kia không rùm beng thế này mà thôi.

Dùng lời của Trình Như Cẩn mà nói, hiện tại Phương Phi trẻ trung, tràn đầy sức sống, cái vẻ quật cường ấy giống hệt tôi của năm xưa.

Khi thấy Trình Như Cẩn lại nhắc đến bộ dạng chật vật ngày trước của tôi khi một ngày làm bốn công việc,

Tôi lập tức lấy gối đập thẳng vào đầu anh ta.

Lạnh lùng nói: “Sau này ra ngoài đừng có nhắc đến tôi.”

Đối với một người phụ nữ, sự sỉ nhục sâu sắc nhất chính là đứng trước mặt cô ta mà nhung nhớ người đàn bà khác.

Rõ ràng Trình Như Cẩn không hiểu đạo lý ấy.

Anh ta chỉ cho là tôi đang ghen, liền ôm chặt lấy tôi, hứa hẹn: “Em yên tâm, bà Trình chỉ có thể là em.”

Nghĩ đến những lời hứa hẹn trên giường của anh ta, trong mắt tôi chỉ còn lại sự khinh thường.

Khi món ngọt được đưa lên, chủ tiệm cứ nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thì lập tức nhận ra cô ấy.

“Là cô.”

“Là tôi.”

Thì ra chủ tiệm cà phê chính là cô thực tập sinh năm xưa từng làm thêm gần trường học.

Khi đó, cô thực tập sinh mới bắt đầu học làm bánh, thường xuyên thất bại, rồi lén trốn vào con hẻm bên cạnh cửa tiệm khóc một mình.

Tôi hồi đó cũng hay làm việc gần đó, thấy cô ấy khóc thì chủ động lại an ủi, còn mua mấy chiếc bánh hỏng mà cô ấy chỉ có thể bán nửa giá.

Tôi động viên cô ấy, bánh rất ngon, chỉ là hình dáng hơi… độc đáo một chút.

Thực tập sinh cũng tự biết tay nghề của mình ra sao, mỗi lần nghe tôi nói “hình dáng độc đáo”, cô ấy liền biết mình phải cố gắng hơn.

Người thực tập sinh năm xưa, giờ đã trở thành bà chủ tiệm, quả thực đã thành công.

Để cảm ơn tôi, bà chủ đặc biệt tự tay làm một chiếc bánh Black Forest thật đẹp cho tôi.

Khi cô ấy dẫn chồng ra đưa bánh, lại nhắc đến Trình Như Cẩn.

Khi nghe tôi nói chúng tôi đã kết hôn mười năm, bà chủ lộ rõ vẻ mặt: quả nhiên là thế.

Rồi cô ấy thao thao bất tuyệt: “Cô không biết đâu, chồng cô hồi ấy mặc toàn đồ hiệu, ngồi trước cửa tiệm chờ cô tan làm, đến khi cô sắp quẹo vào góc mới lao vào tiệm mua bánh Black Forest. Lúc đầu cô không nhận, sau đó anh ấy đổi cách, ban đầu bánh của tôi đều bán nguyên giá, là anh ấy tự móc tiền trả nửa còn lại. Giờ thấy hai người thành đôi, tôi thật sự rất vui, bánh Black Forest của tôi đã chứng kiến một chuyện tình thuần khiết.”

Bà chủ càng nói càng hăng.

Tôi và Hứa Gia Lệ nhìn nhau một cái, không nói lời nào.

Tôi nghĩ, có lẽ bà chủ mải mê kiếm tiền nên không lướt mạng xã hội,

Bằng không, với cái ảnh to tướng kia, chẳng lẽ cô ta không thấy?

Bà chủ thao thao kể mãi, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ với tình cảm thuở ban đầu.

Tôi chột dạ đến mức không dám nhìn cô ấy, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía cửa.

Một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa bước vào.

Là Trình Như Cẩn, bên cạnh còn có Phương Phi.

Hai người kề sát vào nhau, vừa đi vừa cười nói, y như một cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt.

Túi xách của Phương Phi còn vắt trên vai Trình Như Cẩn.

Cảnh tượng này bất giác khiến tôi nhớ lại một lần khi tôi đang bế con trai út, nhờ Trình Như Cẩn cầm giúp túi,

Anh ta thẳng tay ném túi tôi vào thùng rác, còn ghét bỏ nói: “Không muốn xách thì đừng mua mấy thứ đắt tiền ấy nữa, tôi là đàn ông, cầm túi phụ nữ là cái quái gì?”

Tôi sợ bà chủ bị vỡ mộng về tình yêu, vội nói: “Hình như bếp đang gọi cô đấy.”

Bà chủ lập tức ngừng lời, vội vàng đi vào bếp.

04

Trình Như Cẩn không thấy tôi.

Tôi giơ điện thoại lên, quang minh chính đại ghi hình.

Một cô gái ngồi gần đó bất ngờ đứng dậy nói: “Này, mấy người có thể tôn trọng quyền chân dung người khác không? Dù người ta là ngôi sao thì mấy người cũng không thể cứ quay mãi như vậy!”

Tiếng ồn đột ngột khiến Trình Như Cẩn chú ý.

Anh ta nhìn thấy tôi, lập tức có chút cứng ngắc.

Anh ta định rút tay Phương Phi đang khoác tay mình ra, nhưng Phương Phi hình như cố tình, bám chặt không buông.

Cô gái kia thấy thần tượng của mình cũng nhìn sang, liền chạy lại, lễ phép đưa sổ xin chữ ký.

Tôi cũng bước theo.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)