Chương 1 - Người Phụ Nữ Mang Thai Và Chiếc Bàn Phím Silent

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ba giờ chiều.

Liễu Như Yên — đồng nghiệp vừa mới vào làm — đột nhiên @ tôi trong group công ty mấy trăm người:

【Con tiệ n n hân ngồi bàn 203 kia, cô có thôi gõ bàn phím không hả? Tiếng ồn làm tôi đau cả bụng rồi!】

【Con tôi đang ngủ trong bụng. Cô mà làm nó bị chấ n độn g n ão, tôi bắt cả nhà cô ch ôn theo!】

Tôi vội vàng giải thích, nói mình đang chạy gấp bản kế hoạch phải nộp, hơn nữa còn dùng bàn phím silent.

Nhưng cô ta nhất quyết không chịu tin.

Tôi nhẫn nhịn giải thích mấy lần, để tránh mang tiếng còn chủ động xin ra hành lang làm việc.

Không ngờ rằng…

Một tuần sau, cô ta xách ấm nước vừa mới đun sôi xông thẳng vào phòng trà, dội thẳng từ trên đầu tôi xuống.

Tôi ngã trong vũng nước sôi bỏng rát, da thịt bong tróc, máu thịt be bét.

Cô ta vẫn như kẻ điên, cởi giày cao gót ra, điên cuồng đập liên tiếp vào đầu tôi, vừa khóc vừa gào thét cuồng:

“Đều tại mày! Tao sả y th ai rồi! Đều tại tiếng bàn phím của mày làm ch/t con tao!!”

Tầm nhìn dần mờ đi.

Tôi hoàn toàn mất ý thức.

Cho đến ch/t, tôi vẫn không hiểu nổi —

một chiếc bàn phím silent thì làm sao có thể “chấn ch/t người” được?

Khi mở mắt ra lần nữa…

Tôi lại quay về đúng ngày cô ta chửi tôi trong group.

Đối mặt với những lời nguyền rủa quen thuộc ấy, lần này tôi không nhịn nữa.

Tôi trực tiếp chất vấn trong group, giọng lạnh tanh:

“Giả làm phụ nữ có tha i cái gì? Lôi chi m ra so, có khi còn to hơn tôi!”

Tin nhắn vừa gửi đi.

Group chat vốn đang náo nhiệt với hơn trăm người bàn phương án, lập tức ch/t lặng như tờ.

Vài giây sau, tin nhắn của Liễu Như Yên bùng nổ, dày đặc quét màn hình:

【Tô Vy cô bị điên à? Cô nói bậy bạ cái gì vậy?! Tôi mang thai ba tháng rồi, giấy siêu âm đây! Cô dám vu khống tôi?!】

【Mọi người mau nhìn đi! Con Tô Vy bàn 203 này, bản thân là con gà không biết đẻ trứng, nên không chịu nổi khi thấy người khác mang thai!】

【@HR @Tổng Giám Đốc Trương! Trong công ty mà có loại người như thế này, tôi sẽ báo cảnh sát! Đây là phỉ báng! Là công kích cá nhân!】

Liễu Như Yên vừa khóc vừa làm loạn, đồng nghiệp lập tức đứng ra, mũi dùi đồng loạt chĩa về phía tôi.

Chị Vương phòng thiết kế lên tiếng:

【Tô Vy, cô quá đáng rồi đấy, sao có thể nói chuyện như vậy với một phụ nữ mang tha i? Miệng độ c quá!】

Có người khác khuyên Liễu Như Yên:

【Như Yên, bớt giận đi, vì đứa bé, Tô Vy chắc chỉ nói đùa thôi.】

Liễu Như Yên làm sao chịu bỏ qua:

【Đùa? Có ai đùa kiểu đó không?! Tôi có gì để nói với nó? Nó chỉ ghen tị vì tôi lấy chồng tốt, trong bụng còn mang giống của chồng tôi!】

【Con tôi vốn tha i đã không ổn! Bác sĩ dặn đi dặn lại phải tĩnh dưỡng!】

【Con đ ĩ này thì hay rồi, gõ bàn phím như đ óng cọc! Nếu con tôi có chuyện gì, tôi lột da nó đầu tiên!】

Các đồng nghiệp tầng khác cũng bắt đầu hùa theo:

【Đúng vậy, người ta đã nói không thoải mái rồi, cô không thể gõ nhỏ lại à?】

【Giờ cũng chiều rồi, bản kế hoạch đó mai nộp không được sao? Nhất định phải đối đầu với phụ nữ mang thai à?】

Nhìn những lời trắng đen đảo lộn đó, tôi tức đến bật cười.

Kiếp trước, chính là như vậy —

từng bước, từng bước, họ ép tôi vào đường cùng.

Tôi đã giải thích hết lần này đến lần khác rằng tôi dùng bàn phím silent, thậm chí ôm laptop ra hành lang tăng ca.

Nhưng đổi lại, là cô ta xách ấm nước sôi, từ đầu tới chân dội tôi đến da thịt n át b ét.

Trước khi ch/t, da tôi bị bỏng rữa, xư ơng sọ bị gót giày cao gót đ ập vỡ.

Khuôn mặt điên cuồng của Liễu Như Yên, là hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trên cõi đời này.

Tôi nhắm mắt lại.

Cảm giác nước sôi dội xuống đầu dường như vẫn còn khắc sâu trong linh hồn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)