Chương 6 - Người Phụ Nữ Lạ Trong Biệt Thự
Nếu không có mẹ đang đứng cách đó không xa, e rằng đến chính tôi cũng bắt đầu nghi ngờ—liệu có phải mình thật sự hoang tưởng đến mức tự vẽ nên cả một câu chuyện?
Không chỉ tôi, cả đám khách mời bên dưới cũng lộ vẻ “ngộ ra chân lý”:
“Tề Bán Thành đúng là người tốt, bị ép đến mức này mà vẫn không muốn nói sự thật.”
“Tôi đã bảo rồi mà, nhà họ Tề là đại gia số một, sao có thể vì một đứa con gái mà tự đi triệt sản chứ. Con trai mới là đích tôn chứ!”
“Cô gái kia đúng là không biết điều, người ta tốt bụng tài trợ mà lại dám phá lễ cưới người ta, đáng chết!”
Chỉ trong nháy mắt, mấy chai nước trên tay khách mời lần lượt bay thẳng về phía tôi.
Tôi kéo Tề Bán Thành ra làm lá chắn, mặc cho ông ta bị đập cho sưng đầu u trán.
Tề Bán Thành nổi đóa:
“Bảo vệ! Còn không mau lôi con điên này ra ngoài đánh một trận cho tôi?!”
Nghe đại gia ra lệnh, bảo vệ cũng bắt đầu tiến lại gần.
Nhưng đúng lúc họ sắp chạm vào tôi, giọng nói quen thuộc chợt vang lên giữa đám đông:
“Tôi xem thử, ai dám động vào nó!”
Tề Bán Thành cả người chấn động, quay phắt lại, ngỡ ngàng:
“Từ Uyển? Sao em lại tới đây?”
Mẹ tôi mang theo nụ cười lạnh, từng bước tiến vào sân khấu:
“Nếu tôi không đến, làm sao được xem vở kịch xuất sắc của anh?”
“Tề Bán Thành, vì tiểu tam và con rơi mà dám biến con gái tôi—người được nuôi dạy trong nhung lụa—thành một đứa học sinh nghèo ăn nhờ ở đậu Tôi hỏi anh, gan anh lớn thật đấy!”
Tề Kế Nghiệp đơ toàn thân, trợn mắt há miệng:
“Ba, bà này là ai vậy? Cô ta là diễn viên Tề Du Nhiên thuê tới à? Sao nhìn khí thế dữ vậy?”
“Nói cho mấy người biết, tôi là con trai duy nhất được đích thân ba tôi thừa nhận! Hôn lễ của tôi không phải nơi mấy người muốn phá là phá! Mau cút đi!”
Bộ dạng gồng mình gào thét của hắn lúc này trông chẳng khác gì một trò cười.
Không cần mẹ tôi ra tay, tôi đã xông lên tát cho hắn cả chục cái.
“Chỉ là một thằng con hoang mà dám lên mặt với mẹ tôi? Lúc mẹ tôi làm chủ cả gia tài nhà họ Tề, thì anh còn chưa chui ra khỏi bụng bố anh đâu!”
Tề Kế Nghiệp không biết là đau vì bị tát hay nhục vì bị mắng, mặt đỏ gay gắt, lườm tôi cháy mắt:
“Cô nghĩ thuê một bà chị diễn vai mẹ là có thể biến giả thành thật sao?”
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay dù có ông trời xuống đây cũng không thể lay chuyển được vị trí của tôi!”
Tôi lại giơ tay tát thêm một cái nữa.
“Vị trí hả? Anh với cặp bố mẹ rẻ tiền của anh, tốt nhất đi chết chung đi, đồ ngu!”
Vừa dứt lời, mẹ tôi đã bước tới gần.
Tôi lập tức chạy tới nịnh nọt méc mẹ:
“Mẹ, mẹ thấy hết rồi đúng không?”
“Đây là ba ruột của con, đây là con riêng của ông ta, còn người đang ngồi dưới kia chính là tiểu tam của ông ta.”
Mẹ tôi ung dung xoay người lại, cẩn thận đánh giá tiểu tam của Tề Bán Thành.
Đồng thời, đám khách dưới sân khấu cũng đã nhìn rõ mặt mẹ, liền ồ lên kinh ngạc:
“Đây chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Từ—Từ Uyển sao?!”
“Đúng rồi! Năm đó nhà họ Từ một bước lên mây thành hào môn số một. Nhưng nhà ấy ba đời đơn truyền, chỉ có một cô con gái duy nhất là Từ Uyển. Có người từng nói, cưới được Từ Uyển là như đào được mỏ vàng!”
“Bảo sao một thằng vô danh tiểu tốt như Tề Bán Thành lại có ngày hôm nay, thì ra là nhờ bám váy phụ nữ!”
“Hèn gì đang lúc đỉnh cao sự nghiệp lại tự dưng đi triệt sản. Trước cứ tưởng là yêu vợ, hóa ra là vì tiền!”
Đám người vừa cười vừa nói, chẳng còn chút tôn trọng nào, chỉ còn lại sự háo hức xem trò vui.
Mẹ nghe xong, hơi nhướng mày, giọng lạnh như băng:
“Tề Bán Thành, mới có mấy năm thôi mà anh đã quên sạch gốc gác của mình rồi à?”
Tề Bán Thành lúc này chỉ muốn tìm cái hố chui xuống. Đối mặt với sự chất vấn của mẹ, ông ta đứng đơ tại chỗ, xấu hổ đến mức không thốt nên lời.
Lâm Linh thấy vậy thì hoảng loạn, vừa khóc vừa lao lên đẩy mẹ tôi:
“Tôi không tin! Tất cả đều là giả!”
“Người tôi lấy là thiếu gia nhà giàu Tề Kế Nghiệp, không phải là con hoang Tề Kế Nghiệp!”
Tề Kế Nghiệp cũng quýnh lên:
“Ba! Những lời hai người phụ nữ đó nói đều là bịa đặt đúng không?”
“Từ nhỏ đến lớn ba đều ở bên con, chưa từng rời xa ngày nào. Con không tin mình là con rơi! Không thể nào!”
Tề Bán Thành cúi đầu, trán nổi gân xanh.
Một lúc sau, ông ta đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh tanh nhìn tôi và mẹ.
“Cô ta bị điên!”