Chương 8 - Người Phụ Nữ Góa Chồng Và Cuộc Chiến Trong Gia Tộc
“Là do em mù mắt, là em khốn nạn. Em không nên quen cô ta, càng không nên đưa cô ta về nhà, để chị và ba mẹ phải chịu những ấm ức như vậy.”
Tôi nhìn chàng trai trẻ trước mặt — chỉ sau một đêm, dường như trưởng thành lên rất nhiều.
Trong lòng tôi không còn sóng gió, chỉ là chút mệt mỏi âm ỉ.
“Hứa Trì.”
Tôi nhẹ nhàng nói:
“Chị không giận em vì yêu đương.”
“Chị chỉ thất vọng. Vì sao em lại để một người như thế, hết lần này đến lần khác tổn thương gia đình mình, thậm chí còn làm ra chuyện như vậy trong tiệc mừng thọ của ba?”
Hứa Trì ôm đầu đau đớn:
“Là do em ngu! Em bị những giọt nước mắt và sự làm nũng của cô ta lừa gạt!”
“Em cứ nghĩ cô ta chỉ là đứa trẻ con, chỉ là thiếu cảm giác an toàn.”
“Em không ngờ bên trong lại là một trái tim độc ác như vậy… Chị dâu, chị cứ mắng em đi, đánh em cũng được!”
Tôi nhìn bộ dạng dằn vặt khổ sở của anh, chỉ biết thở dài:
“Thôi, mọi chuyện qua rồi.”
“Sau này, hy vọng em biết nhìn người kỹ hơn. Không chỉ dùng mắt, mà phải dùng cả trái tim.”
Tôi ngừng một chút, rồi nói thêm:
“Còn nữa, tình cảm chị dành cho em… từ đầu đến cuối, chỉ là tình thân của một người chị dâu dành cho em trai.”
Hứa Trì gật đầu thật mạnh, mắt đỏ hoe:
“Em biết. Em luôn biết! Là em hồ đồ, là em có lỗi với anh hai, có lỗi với chị, có lỗi với ba mẹ!”
Sau biến cố đó, Hứa Trì cắt đứt hoàn toàn với Giang Uyển, chặn hết mọi liên lạc.
Nghe nói Giang Uyển vẫn còn làm loạn, đi tìm bạn bè của Hứa Trì, thậm chí còn đến công ty chặn đường.
Nhưng Hứa Trì thái độ kiên quyết, hoàn toàn phớt lờ, cuối cùng cô ta cũng đành bỏ cuộc.
Gia đình chúng tôi cuối cùng cũng lấy lại được sự yên bình thực sự.
Bố mẹ chồng cảm thấy tôi đã chịu quá nhiều ấm ức, nên càng thêm yêu thương tôi.
Hứa Trì cũng trở nên trầm tĩnh hơn, dành nhiều thời gian cho công việc hơn.
Số lần về nhà nhiều hơn trước, đối với tôi – chị dâu của anh – ánh mắt không chỉ là sự tôn trọng, mà còn có tình cảm thân thiết và tin cậy thật sự.
Cuối tuần, nắng vàng ấm áp.
Tôi cùng mẹ chồng cắm hoa trong sân, Hứa Trì và bố chồng đang chơi cờ.
“Chiếu tướng!” – Bố chồng cười hả hê.
“Ba lại gian lận rồi!” – Hứa Trì hét lên, nhưng trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Mẹ chồng nhìn tôi, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Thật tốt quá.”
Ánh nắng trải dài trên sân, rơi trên vai chúng tôi, ấm áp vô cùng.
Làm gì có quả phụ trà xanh hay kịch bản cẩu huyết nào?
Từ đầu đến cuối, chỉ là một kẻ tâm lý vặn vẹo, hoang tưởng và độc ác, tự mình dựng nên một màn kịch lố bịch.
Màn kịch đã hạ.
Nhà của tôi, vẫn là nhà của tôi.
Tôi là Hứa Thanh Hòa.
Là con dâu của nhà họ Hứa, là người con gái được nhà họ Hứa yêu thương và trân trọng.
Vậy là đủ rồi.
HẾT.