Chương 7 - Người Phụ Nữ Đứng Lại Trong Ký Ức

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Bạch Tư Uyển lập tức biến đổi:

“Cái gì? Ý anh là bây giờ anh chẳng còn gì hết sao?”

Nhìn gương mặt vặn vẹo trước mắt, Giang Dực Trần khó chịu, giọng cũng mang theo trách cứ:

“Sao lại nói là chẳng còn gì? Uyển Uyển, em chẳng phải cũng từng rất ngưỡng mộ tài hoa của anh sao?

Anh có năng lực, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng toàn quốc. Đến lúc đó, một bức tranh của anh cũng có thể bán hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn.

Em yên tâm, chỉ cần em lấy tiền ra ủng hộ anh tổ chức triển lãm, chờ anh thành công, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống tốt nhất.”

Bạch Tư Uyển như bị chọc giận, hét lên:

“Đó là tiền của tôi, dựa vào đâu phải đưa cho anh?

Triển lãm trước kia chẳng phải Thẩm Đường Lê chống lưng cho anh sao? Có bản lĩnh thì đi tìm cô ta đi!

Đúng rồi, anh mau đi tìm cô ta,hà cớ gì cô ta ôm hết tiền bỏ đi? Trong đó còn có một nửa thuộc về con tôi, anh phải kiện đòi lại.”

Sắc mặt Giang Dực Trần sa sầm, bực bội nói:

“Tiền đó vốn dĩ là cô ấy kiếm được. Anh tin bằng tài năng của mình, sau này cũng sẽ kiếm ra thôi.

Anh đã có lỗi với cô ấy, còn mặt mũi nào đi kiện? Sau này anh thành danh rồi, còn biết đối diện người khác thế nào?”

Bạch Tư Uyển bật cười khẩy, ánh mắt tràn ngập khinh miệt:

“Thành danh? Chỉ bằng mấy bức tranh rách nát của anh sao? Chỉ tốn tiền và giả tạo thôi.

Thay vì vẽ vời, anh không bằng đi nịnh nọt Thẩm Đường Lê, quỳ xuống xin lỗi cô ta, may ra tiền sẽ lại đổ ào ào, đỡ mệt hơn mấy bức tranh đó nhiều.”

“Cô…”

Giang Dực Trần giơ tay lên, cuối cùng lại buông xuống.

Hắn nhìn người phụ nữ từng ngoan ngoãn yếu đuối trong mắt mình, nay chỉ còn sự khinh thường và tức giận.

Trong lòng Giang Dực Trần đột nhiên dâng lên một nỗi bực bội ngột ngạt.

Đây sao? Đây chính là tình yêu mà mình phản bội vợ, bất chấp tất cả để bảo vệ?

Lần đầu tiên, trong lòng Giang Dực Trần dấy lên… hối hận.

Cô ta cuối cùng cũng sinh cho hắn một đứa con trai, Giang Dực Trần chỉ có thể miễn cưỡng an ủi một câu:

“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ nghĩ cách.”

Nói xong liền chật vật bỏ chạy.

Hắn chạy khắp nơi tìm bạn bè, đem cả đồng hồ hàng hiệu lẫn quần áo cầm cố, mới xoay được ba mươi vạn.

Hắn lấy năm vạn đưa cho Bạch Tư Uyển, số còn lại dùng để gia hạn thuê địa điểm, chuẩn bị cho triển lãm một tuần sau.

Vì thiếu kinh phí, lần này Giang Dực Trần không thuê truyền thông quảng bá, cũng chẳng mời nổi nhân vật nổi tiếng nào đến ủng hộ.

Trong lòng hắn vẫn ôm chút ảo tưởng — lần trước, chỉ một bức tranh của hắn đã có ba người tranh nhau, giá còn tăng đến mười vạn ngay tại chỗ. Nhờ đoạn clip đó mà hắn nhanh chóng được tung hô thành ngôi sao mới của giới hội họa.

Dựa vào tiếng tăm ấy, hắn tin chắc tranh của mình vẫn sẽ có người mua. Với mấy chục bức trưng bày lần này, cho dù không được mười vạn mỗi bức, thì tổng cũng phải bán được vài chục vạn.

Rất nhanh, ngày triển lãm đến.

Giang Dực Trần đích thân sắp xếp, đem những tác phẩm hắn cho là đắc ý nhất treo ngay vị trí nổi bật ở cửa sảnh.

Hắn ăn mặc chỉnh tề, khoác lên bộ Armani duy nhất còn sót lại, đứng ở cửa triển lãm, phong độ ngời ngời.

Người qua lại tấp nập, ai cũng dừng chân liếc nhìn rồi bỏ đi.

Cho đến tận trưa, ngoài mấy nhóm học sinh tan học vào ngó nghiêng vài vòng, không một người lớn nào bước vào.

Giang Dực Trần nóng ruột, toàn bộ gia sản hắn đã đặt cược vào lần này. Hắn bắt đầu đứng chặn đường người đi qua:

“Chị ơi, triển lãm tranh mới của họa sĩ trẻ Giang Dực Trần, mời vào xem thử!”

“Anh ơi, triển lãm tranh mới, vào xem đi!”

Nhưng tất cả đều cau mày né tránh, vội vã bỏ đi.

Đến lúc mặt trời ngả về tây, bên trong triển lãm vẫn tĩnh lặng không một tiếng động. Giang Dực Trần rã rời ngồi sụp xuống đất.

Chính lúc này, hắn mới thật sự hiểu ra — hóa ra trước giờ là Thẩm Đường Lê chống đỡ cho giấc mơ của hắn. Không có cô, hắn chẳng là gì cả.

Điện thoại vang lên, Bạch Tư Uyển gọi đến, giọng toàn thúc giục:

“Thế nào? Bán được bao nhiêu rồi?”

“Giang Dực Trần, tiền thuê bảo mẫu hạng nhất sắp đến hạn, anh mau chuyển tiền cho tôi.”

Giang Dực Trần nhìn điện thoại, mặt không chút biểu cảm, chỉ đáp:

“Không bán được bức nào cả.”

Đầu dây bên kia lập tức là một tiếng hét chói tai:

“Cái gì? Một bức cũng không bán nổi?”

“Giang Dực Trần, anh còn làm được cái gì? Ngay cả một người phụ nữ cũng chẳng bằng! Anh lập tức đi tìm Thẩm Đường Lê, tôi không cần biết anh dùng cách gì, nhất định phải lấy lại tiền cho tôi!”

Điện thoại rơi “cạch” xuống đất, để mặc bên kia gào thét.

Giang Dực Trần cứ thế ngồi một mình trong triển lãm, cho đến khi bóng đêm hoàn toàn bao phủ.

Lúc này, Bạch Tư Uyển ôm con chạy đến.

Nhìn thấy hắn ngồi bệt dưới đất, cô ta giơ chân đá thẳng vào người hắn:

“Anh nhìn lại cái bộ dạng vô dụng của mình đi! Rồi nhìn Thẩm Đường Lê đi, cô ta bây giờ đã đứng dậy, trở thành tổng giám đốc công ty công nghệ mới rồi. Anh còn không mau đi tìm cô ta đòi tiền?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)