Chương 4 - Người Phụ Nữ Đối Diện
10
Thông báo khai trừ của trường học như nhát búa cuối cùng, đập tan hoàn toàn hy vọng mỏng manh còn sót lại của Kỷ Minh Luật.
Công văn đóng dấu đỏ được dán ngay ở bảng thông báo của học viện, Kỷ Minh Luật và Dư Mạn Mạn ôm thùng giấy rời khỏi văn phòng.
Đám đông xung quanh từ thì thầm bàn tán đã chuyển thành những lời chửi rủa thẳng thừng.
Người từng ngạo mạn không ai sánh bằng như Kỷ Minh Luật giờ cúi đầu còn thấp hơn cả mặt đất.
Còn cuộc sống của Dư Mạn Mạn thì càng bi đát hơn.
Sau khi bị bạn trai nhà giàu bỏ, cô ta hoàn toàn trở thành chuột chạy qua đường ở thành phố này.
Dù gì nhà họ cũng có thế lực nhất định, dám phản bội thì cái giá phải trả là bị “xóa sổ”.
Những nam sinh từng tung hô cô ta bắt đầu lên mạng vạch mặt, nói rằng cô ta vốn có “tiền án quyến rũ đàn ông đã có vợ”.
Thậm chí có người đào ra cả tin nhắn chứng minh cô ta từng cố tình tiếp cận giáo sư đã có gia đình trong phòng thí nghiệm, từng câu từng chữ đóng đinh cô ta vào cột nhục nhã đạo đức.
Tất cả đơn vị tuyển dụng đều cho tên cô vào danh sách đen.
Một đêm nọ, cô ta đập cửa nhà Kỷ Minh Luật, gương mặt treo nụ cười điên dại.
“Kỷ Minh Luật, chúng ta cùng xuống địa ngục đi!”
Cô ta cầm dao gọt trái cây, đâm thẳng về phía Kỷ Minh Luật với khuôn mặt kinh hoàng.
Nhưng cuối cùng sức cô ta không bằng anh ta, giằng co một hồi vẫn bị Kỷ Minh Luật đẩy ngã lăn ra đất.
Kỷ Minh Luật thừa cơ bò dậy bỏ chạy ra ngoài.
Anh ta gọi báo cảnh sát.
Dù Dư Mạn Mạn chưa đâm trúng ai, nhưng hành vi vẫn cấu thành tội cố ý gây thương tích, bị tuyên án một năm tù giam.
Trong lúc mọi chuyện rối ren như vậy, tôi lại bất ngờ nhận được một tin nhắn riêng từ một “khán giả bí ẩn”.
Người đó tự xưng là một “thực thể đặc biệt có thể nhìn thấy các dòng bình luận”, và gửi kèm một đoạn video giám sát chưa từng công khai.
Trong đoạn clip, vào đêm trước khi tôi phát hiện ra chiếc gót giày, Kỷ Minh Luật đã đứng trong bóng tối lẩm bẩm một mình, giọng khàn đặc và méo mó:
“Tại sao không chọn tôi? Rõ ràng tôi tài giỏi hơn hắn, quyến rũ hơn, tôi có thể khiến cô hạnh phúc hơn…”
Trong video, bàn tay anh ta siết chặt chiếc gót giày, gân xanh nổi rõ như muốn giết người.
Lúc đó tôi mới bừng tỉnh.
Thì ra Dư Mạn Mạn có lẽ chưa bao giờ là con mồi, mà chỉ là “viên đá thử vàng” mà Kỷ Minh Luật cố tình sắp đặt —
Anh ta muốn thông qua một “thí nghiệm”, để xác minh bản thân liệu còn đủ hấp dẫn để khiến một cô gái trẻ mê mẩn vì mình.
11
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi dứt khoát rao bán căn nhà chất đầy những ký ức đau khổ đó.
Vì rao giá thấp, căn nhà nhanh chóng được bán. Chủ mới lập tức đuổi Kỷ Minh Luật ra khỏi nhà.
Còn tôi, mang theo sự quyết tuyệt với quá khứ, ứng tuyển vào một ngôi trường mới và chuyển tới một nơi ở mới.
Đứng trong căn hộ sáng sủa rộng rãi, ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ của thành phố qua khung cửa sổ, tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ với mình:
“Cuộc sống mới, từ đây bắt đầu.”
Trở lại với công việc, tôi dồn toàn bộ sức lực và tâm huyết vào sự nghiệp.
Nhờ nền tảng chuyên môn vững vàng và năng lực làm việc xuất sắc, tôi nhanh chóng tỏa sáng ở Học viện Quản lý.
Tôi chủ động nhận trách nhiệm dẫn dắt nhiều dự án nghiên cứu quan trọng, cùng nhóm của mình ngày đêm miệt mài, vượt qua từng thử thách.
Trên giảng đường, tôi dùng phương pháp giảng dạy sinh động, truyền cảm hứng học tập cho sinh viên và được các em yêu mến vô cùng.
Trước kia, vì chiều lòng Kỷ Minh Luật, tôi luôn né tránh tiếp xúc với nam giới.
Cũng vì thế mà từng bỏ lỡ biết bao cơ hội thể hiện bản thân trong công việc.
Sự nghiệp từng bị đình trệ vì cuộc hôn nhân thất bại, giờ đây như được tiêm thêm sức mạnh, vững vàng tiến bước không ngừng.
Còn Kỷ Minh Luật, từ sau khi bị trường sa thải, cuộc sống của anh ta hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Mất công việc ổn định, lại mang tiếng là kẻ ngoại tình, anh ta lang thang xin việc khắp nơi nhưng luôn bị từ chối.
Từng là một giáo sư đại học đầy khí thế, được bao sinh viên kính trọng, giờ đây Kỷ Minh Luật chỉ có thể cúi đầu đi tìm việc vặt trong vài công ty nhỏ lẻ.
Phần lớn tiền lương hàng tháng của anh ta vẫn phải chuyển vào tài khoản của tôi.
Anh ta thuê một căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp dưới tầng hầm, nơi không khí lúc nào cũng ẩm mốc, hôi hám.
Để có được chút thu nhập ít ỏi mỗi ngày, anh ta buộc phải làm đủ thứ việc nặng nhọc và bẩn thỉu.
Mái tóc từng được anh ta chăm chút kỹ lưỡng nay đã rối bù, gương mặt cũng tiều tụy hốc hác vì lao lực và áp lực tinh thần kéo dài.
Mỗi khi đêm về tĩnh lặng, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, Kỷ Minh Luật không kìm được mà nhớ lại những ngày tháng sống cùng tôi.
Khi ấy cuộc sống ấm áp, yên bình. Tôi sẽ tỉ mỉ chuẩn bị những bữa ăn ngon cho anh, sẽ xoa bóp cho anh khi anh mệt mỏi, và luôn kiên cường đứng cạnh anh những lúc khó khăn nhất.
Nhưng tất cả những điều đó giờ đây đã rời xa anh mãi mãi, và lúc này anh mới nhận ra hành động năm xưa của mình ngu ngốc và không thể tha thứ đến mức nào.
Nỗi nhớ tôi bắt đầu nhấn chìm anh ta, nhớ về mái ấm ngày trước, nỗi nhớ ấy dâng lên như sóng triều, ngày đêm giày vò trái tim anh ta.
Cuối cùng, Kỷ Minh Luật không chịu nổi sự giày vò đó nữa, bắt đầu dò la tin tức của tôi, tìm mọi cách để gặp lại tôi.
Một ngày nọ, khi tôi đang bận rộn trong văn phòng ở trường, chợt nghe tiếng gõ cửa dồn dập.
Tôi mở cửa ra, Kỷ Minh Luật đứng trước mặt, ánh mắt tràn đầy khát khao và hối hận.
“Nghiêm Thanh… anh sai rồi, thật sự sai rồi…”
Anh ta run rẩy nói, giọng nghẹn ngào như sắp bật khóc.
“Từ khi rời xa em, anh mới biết mình đã đánh mất thứ quý giá đến thế nào. Xin em, hãy cho anh một cơ hội nữa… được không?”
Tôi nhìn anh ta, trong lòng không gợn sóng, chỉ bình thản đáp:
“Kỷ Minh Luật—
Cút.”
Nói xong, tôi định đóng cửa lại, nhưng Kỷ Minh Luật lại đưa tay ngăn cửa, không chịu rời đi.
Những ngày sau đó, anh ta như một hồn ma bám riết lấy tôi.
Tôi đi ăn ở nhà hàng, anh ta đột ngột xuất hiện, giữa ánh nhìn của bao người, nắm lấy tay tôi van nài thảm thiết;
Tôi đi dạo trong sân trường, anh ta từ đâu lao ra, theo sau lải nhải không dứt nỗi nhớ và ăn năn.
Mỗi lần như thế đều khiến tôi chán ghét và ghê tởm đến cực độ.
Có lần, tại một hội thảo học thuật ở trường, không biết Kỷ Minh Luật kiếm đâu ra thông tin, thậm chí còn lẻn vào được.
Khi tôi đang thuyết trình sôi nổi trên sân khấu, anh ta bất ngờ lao lên ôm chầm lấy tôi, hét lớn:
“Nghiêm Thanh, anh yêu em! Không có em, anh không thể sống nổi!”
Cảnh tượng bất ngờ khiến cả hội trường rơi vào hỗn loạn, mọi người đều sững sờ nhìn chúng tôi.
Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ, cố gắng vùng khỏi vòng tay anh ta, lớn tiếng gọi bảo vệ:
“Đuổi anh ta ra ngoài!”
Khi bị bảo vệ lôi đi, Kỷ Minh Luật vẫn gào thét tên tôi trong tuyệt vọng, tiếng gào đó vang vọng khắp hội trường, đầy tuyệt vọng và bất lực.
Thế nhưng, bất kể Kỷ Minh Luật bám riết thế nào, tôi vẫn không lay chuyển.
Tôi đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ, bắt đầu tận hưởng cuộc sống rực rỡ thuộc về chính mình.
Tôi tham gia nhiều hoạt động xã hội, làm quen với những người bạn ưu tú;
Tôi tranh thủ kỳ nghỉ để du lịch khắp nơi trên thế giới, khám phá văn hóa và phong cảnh mới;
Tôi còn đăng ký tham gia đủ loại lớp học nghệ thuật, học vẽ, học nhảy, không ngừng nâng cao bản thân—
Không còn là người phụ nữ từng quanh quẩn xoay quanh chồng.
Nhưng sự đeo bám của Kỷ Minh Luật không dừng lại, ngược lại còn ngày càng trầm trọng hơn.
Anh ta bắt đầu theo dõi tôi, thậm chí canh chực dưới khu nhà tôi sống.
Điều đó khiến tôi vô cùng bất an và sợ hãi, tôi buộc phải báo cảnh sát.
Cảnh sát đã cảnh cáo và răn đe anh ta, nhưng anh ta vẫn không chịu từ bỏ.
Cho đến một ngày, khi đang theo dõi tôi, vì tinh thần hoảng loạn, anh ta không chú ý xe cộ qua lại và bị một chiếc ô tô đang lao nhanh đâm ngã ra đường.
Khi nghe tin ấy, trong lòng tôi không hề có chút thương cảm, chỉ thấy đây là quả báo xứng đáng.
Sau đó, bệnh viện chẩn đoán Kỷ Minh Luật mắc bệnh tâm thần, và anh ta bị đưa vào viện điều dưỡng.
Gia đình anh ta vì những chuyện anh ta gây ra mà hoàn toàn thất vọng, cũng rất ít khi đến thăm nom.
Trong quá trình điều trị dài đằng đẵng ấy, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra rằng—
Chính bản thân mình không chỉ hủy hoại cuộc hôn nhân ấy, mà còn hủy luôn cả cuộc đời mình.
12
Khi Kỷ Minh Luật trốn khỏi bệnh viện tâm thần để tìm tôi một lần nữa, anh ta đã gầy đến mức không còn nhận ra nổi.
Bộ đồ bệnh nhân lỏng thõng treo trên người, khuôn mặt râu ria lởm chởm, không còn chút thần sắc nào của quá khứ.
Anh ta đứng dưới lầu công ty tôi, tay cầm một bó hoa hồng xanh đã héo—loài hoa tôi từng yêu thích nhất khi còn yêu nhau.
“Nghiêm Thanh, anh uống thuốc mỗi ngày…”
Giọng anh ta khàn đặc, giơ tay định chạm vào tôi nhưng lại rụt lại.
“Bác sĩ nói anh mắc rối loạn nhân cách dạng ám ảnh cưỡng chế, nhưng tất cả chỉ vì anh quá yêu em, anh không thể chấp nhận việc mất em.”
Anh ta lấy ra một cuốn sổ tay cũ kỹ, trong đó chi chít những dòng sám hối, trang cuối còn kẹp ảnh cưới của chúng tôi, góc ảnh bị nước mắt làm nhăn nhúm.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Kỷ Minh Luật, bộ dạng đáng thương hiện giờ của anh còn khiến tôi ghê tởm hơn lúc anh ngoại tình.”
Tôi xoay người định rời đi, thì anh ta bất ngờ quỳ rạp xuống, đầu gối nện mạnh xuống nền đất.
“Xin em hãy nhìn những gì anh viết! Anh viết hết mọi lỗi lầm, thậm chí ngay cả hít thở cũng là sai, sống cũng là sai…”
Tối hôm đó, dưới lầu nhà tôi rực sáng những ngọn nến xếp thành hình trái tim, anh ta cầm loa hét vang:
“Anh sai rồi! Tô Nghiêm Thanh, xin em hãy cho anh một cơ hội, anh nguyện dùng cả đời để chuộc lỗi!”
Tiếng gào thét xé lòng chỉ đổi lại… là hàng loạt lời than phiền từ hàng xóm.
Anh ta bắt đầu “làm việc” mỗi ngày trước cổng công ty tôi, mang theo bình giữ nhiệt, bên trong là món sườn chua ngọt tôi thích ăn nhất.
“Anh đã theo học đầu bếp ba tháng rồi, lần này đảm bảo không khét nữa.”
Nụ cười của anh ta khiêm nhường, đôi mắt đầy tơ máu.
Tôi đổ cả bình sườn trước mặt anh ta vào thùng rác.
“Kỷ Minh Luật, những việc anh làm bây giờ chỉ khiến tôi nhớ lại bộ mặt bội bạc lúc anh phản bội.”
Thậm chí anh ta còn biết tôi đang học vẽ tranh sơn dầu, nên đến tận lớp vẽ dựng giá vẽ ngoài cửa.
Trên toan vẽ là ảnh cưới của chúng tôi.
Tôi không nói không rằng, dốc thẳng lọ dầu thông lên tranh, màu sắc nhòe nhoẹt thành một mảng đục ngầu.
Anh ta bắt đầu phát trực tiếp xin lỗi điên cuồng, mổ xẻ từng lỗi lầm của mình trước ống kính.
Dân mạng thi nhau mắng anh ta là diễn viên rẻ tiền, nhưng anh ta chỉ cố chấp nói:
“Chỉ cần Nghiêm Thanh có thể nhìn thấy, tôi không sợ bị chửi.”
Cho đến một ngày, khi tôi bị một gã say rượu quấy rối trong bãi đậu xe, Kỷ Minh Luật đột nhiên từ đâu lao ra, bị đâm mấy nhát dao nhưng vẫn liều mạng che chở cho tôi.
Trên đường đưa anh ta tới bệnh viện, anh ta yếu ớt nói:
“Nghiêm Thanh… điều anh hối hận nhất trong đời là…”
Câu nói còn chưa dứt, anh ta đã ngừng thở.