Chương 2 - Người Phụ Nữ Đòi Danh Phận

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Luôn miệng than vãn hiệu quả công ty không tốt.

Vì vậy đã mang căn nhà có từ trước hôn nhân này đi thế chấp với ngân hàng lấy 2 triệu 800 nghìn tệ tiền mặt.

Mà tôi thì trở thành người bảo lãnh.

Về sau mọi thứ càng lúc càng tệ.

Hiệu quả không tốt, nên anh ta dừng lớp học năng khiếu của con gái.

Hiệu quả không tốt, nên anh ta cắt đứt toàn bộ chi tiêu trong nhà.

Hiệu quả không tốt, trở thành lá chắn vạn năng của anh ta.

Nhưng người phụ nữ đó lại luôn ăn vận chỉn chu, giàu có lộ rõ qua từng chi tiết.

Chỉ có tôi và con gái, mới là thế giới cũ mà anh ta đang từ từ vứt bỏ.

Tôi không thể ngồi chờ chết, nếu không thì sớm muộn gì tôi và con gái cũng sẽ bị quét sạch ra khỏi nhà.

Một kế hoạch dần hình thành trong đầu.

Quá trình thuận lợi hơn tưởng tượng rất nhiều.

Năm xưa bọn họ không làm thủ tục ly hôn.

Trải qua nhiều vòng, cuối cùng tôi đã tìm được người phụ nữ đó.

Khi thực sự gặp được bà ta, tôi vẫn không khỏi kinh ngạc.

Toàn thân bà ta là những vết sẹo không rõ nguyên nhân, gầy đến mức biến dạng.

Trên giấy khám sức khỏe liệt kê vô số bệnh truyền nhiễm và bệnh mãn tính.

Xem ra cuộc sống sau khi ôm tiền bỏ trốn cũng chẳng dễ chịu gì.

Bà ta chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu ánh lên tia tính toán:

“Cô… là vợ của Tiểu Trầm à?”

Tôi không trả lời.

Đối với loại phụ nữ này, trong thâm tâm tôi chỉ có căm ghét.

Về mặt pháp luật, bà ta là mẹ kế của Chu Trầm.

Về mặt hôn nhân, bà ta là vợ của cha Chu Trầm.

Thế nên sau nhiều lần ủy ban khu phố liên lạc với Chu Trầm không thành, họ đã trực tiếp đưa bà già này tới tận nhà.

Tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục.

Vừa vào nhà, ánh mắt đục ngầu của bà ta lập tức sáng lên.

Nhanh chóng đẩy xe lăn, quan sát khắp nơi trong nhà.

Như thể đã sẵn sàng vào vai nữ chủ nhân.

Thế nhưng bà ta không hề biết Chu Trầm đã hơn nửa năm không về ngôi nhà này.

Nhưng tôi vẫn chăm sóc bà ta rất chu đáo, còn gom tiền chữa bệnh cho bà ta.

Bởi vì, cách tốt nhất để trừng phạt tiểu tam, chính là để bà ta tự nuốt lấy hậu quả.

Bà ta tưởng rằng mình đến để lên làm chủ.

Nào ngờ chỉ là đến nhận trách nhiệm.

________________________________________

3

Tôi lấy điện thoại mở hệ thống giám sát trong nhà.

Chu Trầm đã về.

Anh ta hoàn toàn bối rối trước cảnh tượng trước mắt.

Người phụ nữ đang mang thai kia gục đầu trong lòng anh ta, khóc không ngừng.

Còn người phụ nữ ngồi xe lăn thì bám vào tay vịn gào khóc không ngớt.

Chu Trầm thì liên tục bóp trán.

Rất nhanh, tin nhắn thứ hai liền gửi tới:

“Giang Dao, đừng tưởng đưa bà ta về là có thể khống chế tôi, thu lại những suy nghĩ không nên có đi, ban đầu tôi còn định bồi thường cho cô nhiều hơn, bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết.”

Khóe môi tôi khẽ nhếch:

“Anh nghĩ nhiều rồi, chuyện bồi thường để sau, hiện tại trước tiên anh hãy thanh toán hết chi phí thuốc men và bảo mẫu mà người phụ nữ đó đã nợ, toàn bộ chi tiết đã kẹp trong đơn ly hôn.”

Sau đó, người trong màn hình giám sát từ từ mở tập tài liệu, sắc mặt dần trở nên dữ tợn:

“Giang mai giai đoạn cuối?”

“Á——”

Người phụ nữ bên cạnh lập tức bật dậy.

“Anh nói gì? Ai giang mai giai đoạn cuối?”

Đúng vậy.

Đây mới là lý do thật sự mà ủy ban khu phố đưa bà ba đến.

Viện dưỡng lão không nhận, bệnh viện không giữ, tám bảo mẫu thì chín người bỏ trốn.

Giờ cách duy nhất là người thân tự chăm sóc.

Thế nên tôi còn trông mong ngày này đến hơn cả người phụ nữ kia.

“Thời gian qua toàn bộ chi phí cho mẹ anh đều là vay cá nhân, tổng cộng 120 nghìn, phiền anh sớm thanh toán.”

Trong màn hình, Chu Trầm đá văng bàn trà.

Tiếng kính vỡ vang lên, hai người phụ nữ đồng thanh hét toáng.

Người ngồi xe lăn run rẩy, một vũng chất bẩn theo ống quần chảy xuống.

Không ai dám lại gần.

Bà bầu vừa ngửi thấy mùi liền nôn ngay…

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)