Chương 4 - Người Phụ Nữ Bị Tố Cáo
03
Cuộc gọi vừa dứt, bầu không khí trong sảnh tiệc gần như đông cứng lại.
Tất cả mọi người đều bị cú điện thoại bí ẩn này của tôi làm cho mơ hồ, kể cả Vương Trấn Hùng lẫn gia đình Trần Mặc.
Người dẫn chương trình đã mời quản lý khách sạn đến, là một người đàn ông trung niên trông khá lanh lợi.
Ông ta lau mồ hôi trên trán, liên tục cúi đầu xin lỗi trước mặt tôi và Vương Trấn Hùng, nở nụ cười lúng túng mang tính nghề nghiệp.
“Giám đốc Vương, phu nhân Trần, thật sự xin lỗi. Chúng tôi vừa kiểm tra thì thấy, camera giám sát phía trên lối đi đến bàn chính… nó… nó vừa hay lại bị hỏng, sáng nay đã báo hỏng rồi nhưng vẫn chưa kịp thay mới.”
“Hỏng rồi?”
Tin này vừa ra, cả hội trường lập tức xôn xao.
Trên mặt Vương Trấn Hùng lộ ra nụ cười đắc ý không thèm che giấu.
Ông ta dang hai tay, ra vẻ “tôi đã nói rồi mà”.
“Mọi người thấy chưa? Không phải không báo ứng, mà là thời cơ chưa tới! Có những người, làm chuyện mờ ám, đến ông trời cũng không dung tha! Cái này gọi là gì? Gọi là: Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu!”
Ông ta ngạo nghễ như thể đã giành được chiến thắng cuối cùng.
Dư luận cũng lập tức đổi chiều, ánh mắt nhìn tôi càng thêm khinh miệt.
“Tôi đã nói mà, chắc chắn có vấn đề. Không thì sao trùng hợp vậy, đúng cái camera đó lại hỏng?”
“Giờ thì còn gì để nói nữa? Mất mặt chết đi được.”
Sắc mặt Trần Mặc lúc này đã không thể dùng từ “tái nhợt” để hình dung nữa — đó là một vẻ tuyệt vọng như tro tàn.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy oán trách và mệt mỏi, như thể đang nói: Em xem đi, đây chính là hậu quả của việc em không chịu nhịn.
Anh ta cho rằng mọi thứ đã kết thúc.
Danh tiếng của tôi, việc làm ăn của nhà anh ta, thể diện của cha mẹ anh ta — tất cả đều bị tôi phá hủy trong hôm nay.
Mẹ chồng Trương Lan thì tức đến run rẩy toàn thân, chỉ vào mặt tôi, môi run bần bật nhưng vì quá kích động mà không mắng nổi thành tiếng.
Ngay khi tất cả tưởng chừng đã ngã ngũ, và tôi sắp bị đóng đinh lên cột nhục nhã…
Thì điện thoại của tôi đổ chuông.
Tiếng nhạc chuông là một bài đồng dao vui tai, nổi bật lên giữa không khí ngột ngạt bao trùm khán phòng.
Tôi chẳng để ý đến ánh mắt xung quanh, điềm tĩnh nghe máy và bật loa ngoài.
Một giọng trẻ con trong trẻo, non nớt vang lên từ điện thoại, rõ ràng truyền khắp đại sảnh:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con tìm thấy cái túi đỏ rồi! Đẹp quá đi à!”
Cả hội trường chết lặng.
Mọi người đều sững sờ, không hiểu cuộc điện thoại này có ý nghĩa gì.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói vào điện thoại:
“Bé con ngoan lắm, con tìm thấy ở đâu vậy?”
“Ngay dưới cái cầu trượt! Giấu kỹ lắm luôn á!”
Tôi cúp máy, ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt ngỡ ngàng của mọi người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đã bắt đầu lộ rõ vẻ bất an của Vương Trấn Hùng.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích với mọi người:
“Xin lỗi mọi người, cho tôi ngắt lời một chút. Đây là con của một người bạn tôi, hôm nay cũng tới dự tiệc cưới. Trẻ con hiếu động, nãy giờ vẫn đang chơi trong khu vực vui chơi trẻ em của khách sạn.”
Lời vừa dứt, một cánh cửa phụ của sảnh tiệc được đẩy ra.
Bạn tôi – một người bạn học cũ đại học – dắt tay một bé trai khoảng bốn, năm tuổi bước vào.
Cậu bé trắng trẻo bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu, giơ cao tay, cầm thứ gì đó chạy nhanh về phía tôi với vẻ phấn khích:
“Dì ơi! Dì ơi! Dì nhìn nè Con tìm thấy rồi nè!”
Thứ mà cậu bé cầm trong tay…
Chính là chiếc bao lì xì đỏ bị nói là mất tích, bên trong được cho là có một vạn tệ tiền mặt, in chữ “Hỷ” mạ vàng lấp lánh!
Toàn sảnh cùng lúc vang lên tiếng hít khí lạnh.
Mắt của Vương Trấn Hùng như sắp lồi ra, ông ta trừng trừng nhìn chằm chằm vào chiếc bao lì xì, vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy ma.
Cậu bé chạy đến bên cạnh tôi, đưa chiếc bao lì xì ra, ngửa khuôn mặt ngây thơ lên, lớn tiếng nói với tôi:
“Dì ơi, lúc nãy con thấy một anh trai, chính là anh trai mặc vest, lớn hơn con một chút ấy, ảnh lén lút lấy bao lì xì này từ trên bàn, rồi chạy tới khu vui chơi, nhét nó xuống dưới cầu trượt! Con còn tưởng ảnh đang chơi trốn tìm với con cơ! Trò chơi này vui ghê!”
Lời nói ngây ngô vô tội của đứa trẻ, lại như một quả bom tấn, nổ tung giữa đám đông.
“Anh trai mặc vest” mà cậu bé nói tới, mọi người ở đây đều biết rõ — chính là em trai ruột của cô dâu Vương Thiến Thiến, con trai cưng mới mười lăm tuổi đang tuổi nổi loạn của Vương Trấn Hùng — Vương Hạo.
Sự thật, vào khoảnh khắc này, theo một cách không ai ngờ tới, đã hoàn toàn được phơi bày.
Không phải tôi trộm bao lì xì.