Chương 8 - Người Phụ Nữ Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn còn ân cần gắp cho tôi một miếng thịt.

Cơm xong, tôi kéo vali ra, rời đi trước mặt hắn.

Tôi biết, mình vừa dâng cho bọn họ một đêm “ăn mừng” trọn vẹn.

Nhưng thay vì về nhà mẹ đẻ, tôi đi thẳng tới nhà bố mẹ chồng.

Ở đó, bố mẹ tôi cũng đã có mặt.

Tôi bày ra tất cả: video quay được, những chứng cứ thu thập từ trước – lời dối trá của Cố Ngôn, sự tồn tại của Lâm Vi Vi, căn hộ sát vách, đường hầm bí mật.

Mọi chuyện phơi bày.

Mẹ chồng xem xong video thì tức đến bật khóc, thề cắt đứt quan hệ mẹ con.

Bố chồng lặng lẽ rít thuốc, trong mắt bùng cháy sự thất vọng và phẫn nộ.

Bố mẹ tôi càng đau lòng, ôm chặt lấy tôi.

Bốn người lớn, trong khoảnh khắc ấy, đồng lòng như một.

Họ hoàn toàn ủng hộ kế hoạch báo thù của tôi.

Bước cuối: Giăng thiên la địa võng.

Sáng hôm sau, khi Cố Ngôn đi làm, tôi cùng bố lặng lẽ quay lại nhà.

Chiếc camera siêu nhỏ đặt mua đã được giao.

Chúng tôi mở lại bức tường giả, gắn camera phía nhà tôi, hướng thẳng về cánh cửa ngầm nối sang căn 1002.

Góc quay, độ nét – đều được chỉnh đến mức hoàn hảo.

Camera kết nối trực tiếp với điện thoại tôi, 24/7 theo dõi.

Tôi nhìn vào màn hình, trong đó là cái hố tối tăm sâu hun hút.

Đợi chờ chỉ mới bắt đầu.

10

Nửa tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn ra tòa.

Ngày xử, Cố Ngôn mặc vest chỉn chu, tóc chải bóng bẩy.

Hắn ngồi ghế bị đơn, ánh mắt u sầu, thỉnh thoảng còn nhìn tôi đầy “tình cảm”, cố đóng vai người chồng chung tình bị vợ vô lý ruồng bỏ.

Luật sư của tôi đứng lên, tuyên bố yêu cầu ly hôn.

Lý do vừa vang lên, cả phòng xử xôn xao.

“Thân chủ tôi, Tô Tinh, yêu cầu ly hôn với bị đơn Cố Ngôn. Lý do: bị đơn nhiều lần, lâu dài, tự ý đưa người ngoài vào nhà, sử dụng bồn cầu thông minh của thân chủ, dẫn đến dữ liệu sức khỏe bị rối loạn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần và cuộc sống của thân chủ.”

Thẩm phán sững người.

Cố Ngôn cũng sững người.

Hắn không ngờ tôi lại dùng lý do “lố bịch” này để kiện.

Luật sư của hắn lập tức đứng lên phản bác, cho rằng đây là chuyện hoang đường.

Cố Ngôn càng diễn sâu hơn, quay sang tôi đau khổ:

“Tô Tinh, anh biết em còn giận, nhưng em không thể sỉ nhục tình cảm của chúng ta theo cách này! Anh yêu em, thật sự yêu em! Chẳng lẽ có hiểu lầm gì sao?”

Hắn khóc lóc, nước mắt lã chã. Trong hàng ghế dự thính còn có tiếng thở dài thương cảm.

Tôi ngồi yên, mặt lạnh như băng.

Đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi – với tư cách nhân chứng – bước lên bục.

Bà không thèm nhìn con trai, cầm micro, dõng dạc.

“Tôi phản đối hòa giải, tôi đồng ý để họ ly hôn! Tôi không có đứa con trai như Cố Ngôn! Nó ngoại tình, giấu tiểu tam ngay cạnh nhà, còn đục tường chui qua chui lại, nó không phải người, nó là cầm thú!”

Tiếng mắng như cái tát trời giáng, khiến Cố Ngôn chết lặng.

“Mẹ, mẹ nói bậy gì thế!” hắn hoảng loạn gào lên.

Luật sư của tôi lập tức đứng dậy, tung ra át chủ bài.

“Thưa tòa, chúng tôi có bằng chứng then chốt.”

“Bị đơn từng sửa chữa trong nhà nguyên đơn, từ đó phát sinh tiếng động lạ. Để điều tra, nguyên đơn đã lắp camera trong thư phòng. Đây là video ghi lại.”

Màn hình lớn bật lên.

Khung hình chiếu thẳng vào bức tường thư phòng.

Ban đầu, yên ắng.

Vài giây sau, một mảng tường như cánh cửa, bị từ bên trong đẩy ra.

Cái đầu của Cố Ngôn ló ra, dáo dác quan sát.

Xác nhận an toàn, hắn chui ra khỏi hố đen.

Ngay sau đó, hắn quay lại, kéo Lâm Vi Vi ra theo.

Hai kẻ bẩn thỉu không vội đi, mà ngay tại thư phòng nhà tôi, ôm ấp, âu yếm nhau.

Hình ảnh rõ nét, âm thanh rành mạch.

Cả phòng xử sững sờ.

Cố Ngôn nhìn màn hình, mặt xám ngoét.

Video tiếp tục, ghi lại ba ngày liên tiếp, mỗi ngày họ đều chui ra từ hố, lang thang trong nhà tôi, thậm chí còn quấn lấy nhau trên sofa của tôi.

“Dừng lại! Dừng ngay lại!!” – Cố Ngôn gào thét, lao lên muốn tắt màn hình.

Cảnh sát tư pháp lập tức khống chế hắn.

Hắn khuỵu gối, quỳ sụp xuống, hướng về tôi, vừa khóc vừa cầu xin.

“Vợ ơi, anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi! Xin cho anh một cơ hội nữa, anh không dám nữa đâu!”

Tôi nhìn hắn, lạnh nhạt, như nhìn một đống rác.

Mẹ chồng đứng bật dậy, chỉ thẳng vào hắn, từng chữ đẫm lệ.

“Từ hôm nay, tao với mày đoạn tuyệt mẹ con! Tao không có đứa con trai mất hết liêm sỉ như mày!”

Cuối cùng, bản án được tuyên.

Cố Ngôn ngoại tình trong hôn nhân, có ý định tẩu tán tài sản chung, chứng cứ rành rành.

Hắn bị phán xử trắng tay rời khỏi hôn nhân.

Tôi bán căn nhà ô uế kia, dọn đến một thành phố mới.

Trong vòng tay ủng hộ của cha mẹ hai bên, tôi dùng toàn bộ phần tài sản chia được, bắt đầu lại cuộc sống.

Nắng vàng trải khắp, mọi chuyện đã trôi qua.

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)