Chương 6 - Người Phụ Nữ Bí Ẩn Trong Biệt Thự
6
Trong phòng khách, chỉ còn tôi và bố.
“Kiều Kiều?” – giọng bố vừa xót xa vừa khó hiểu.
“Con thật sự… muốn bỏ qua chuyện này sao?”
“Sao có thể?” – Tôi khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh.
“Chiêu ‘rút củi đáy nồi’ của bác Trần quả thực cao tay. Nếu giờ mình phản công, chắc chắn thiệt hại hơn lợi ích.”
“Bọn họ muốn chơi trò này?”
“Vậy thì mình chơi với họ tới cùng!”
Ngay lập tức, tôi cho người bí mật điều tra toàn bộ mối quan hệ giữa Tô Vi Vi và Trần Mặc.
Và đúng như tôi đoán… đào sâu xuống, quả thật lòi ra không ít thứ bẩn thỉu.
Trần Mặc phải nằm viện ba ngày mới được phép xuất viện về nhà.
Anh ta rón rén đến trước cửa phòng làm việc của tôi, giọng cẩn thận:
“Vợ à… cái chuyện… Tô Vi Vi hiện vẫn đang bị tạm giam. Dù sao cô ta cũng… có vấn đề tâm thần, cứ giam mãi cũng không phải cách. Em xem… có thể… để anh bảo lãnh cô ta ra ngoài được không?”
Tôi đang xem báo cáo quý của dự án nước ngoài thuộc Tập đoàn Nam thị, không ngẩng đầu lên:
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó anh sẽ lập tức cho người đưa hai mẹ con cô ta về quê của Lưu Bằng! Tuyệt đối không để em nhìn thấy nữa!” – Trần Mặc vội vàng cam đoan.
“Sau này anh sẽ gửi tiền trợ cấp nuôi dưỡng đúng hạn mỗi tháng, lo chuyện học hành cho Nhạc Nhạc, còn lại anh không can dự! Anh thề!”
Tôi dừng tay, ngẩng mắt lên nhìn anh ta.
Ánh mắt anh chớp liên tục, vô cùng lo lắng.
“Được.” – Tôi gập tập tài liệu lại.
“Anh đi mà làm đi. Nhưng nhớ, đây là lần cuối.”
“Rõ! Vợ yên tâm!” – Trần Mặc như được đại xá, lập tức quay người đi gọi điện sắp xếp.
Vài ngày sau, Tô Vi Vi được bảo lãnh ra ngoài trong im lặng. Nghe nói ngay trong ngày đã bị đưa lên xe về một thị trấn nhỏ ở miền Nam.
Trần Mặc còn cố quay lại video phong cảnh qua cửa sổ xe để “chứng minh trong sạch”.
Mọi chuyện tưởng như đã yên.
Cho đến chiều hôm đó, khi tôi đang luyện đàn trong phòng piano, màn hình điện thoại sáng lên. Là loạt tin nhắn “dội bom” từ Thẩm Ly.
Thẩm Ly: [Đệt đệt đệt!!! Kiều Kiều, cậu đang ở đâu đấy?!]
Gửi kèm là một tấm ảnh mờ chụp từ hiện trường buổi đấu giá.
Tô Vi Vi đang giơ bảng đấu giá, gương mặt đắc ý như chắc thắng.
Thẩm Ly:
[Cậu nhìn rõ chưa? Là con điên Tô Vi Vi đấy! Nó đang ở buổi đấu giá của “Hán Hải”! Không phải bị đuổi rồi sao?]
[Nó điên rồi à? Nó đang đấu giá đôi hoa tai ngọc phỉ thúy đế vương loại cực hiếm, giá khởi điểm tám triệu!]
[Giờ đã lên tới mười hai triệu, nó vẫn còn giơ bảng tiếp kìa!]
[Tiền đâu ra? Trần Mặc đưa à? Hắn phát điên rồi sao?]
Ngón tay tôi dừng lại trên phím đàn, lạnh buốt như thép.
Đúng lúc đó, một tiếng “đinh” vang lên từ điện thoại.
Tin nhắn ngân hàng bật lên:
[Kính gửi quý khách Nam Kiều, thẻ ngân hàng **** của quý khách vừa chi 15.000.000,00 CNY lúc 15:27. Loại giao dịch: Thanh toán đấu giá (Hán Hải Auction). Số dư hiện tại…]
Mười lăm triệu.
Đúng bằng mức giá mà Thẩm Ly nói là giá chốt của đôi hoa tai ngọc đế vương.
Tài khoản của tôi.
Tiền của tôi.
Tức giận trào lên tận cổ, tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát, khai báo rằng thẻ tôi bị đánh cắp và yêu cầu phong tỏa cũng như điều tra dòng tiền.
Tiếp theo, tôi gọi đến viện điều dưỡng tâm thần tư nhân danh tiếng nhất trong thành phố.
Viện trưởng họ Từ, là bạn thân lâu năm của bố tôi.
“Chú Từ ạ, cháu là Nam Kiều. Cháu xin lỗi vì làm phiền chú. Thế này ạ, có một bệnh nhân tâm thần tên là Tô Vi Vi, cháu muốn đưa cô ta vào viện của chú.”
Chú Từ lập tức hiểu ý, nói sẽ thu xếp ngay.
Tất cả đã chuẩn bị xong, tôi mới lái xe đến buổi đấu giá xem trò vui.
Cảnh sát hành động rất nhanh. Tài khoản đã bị phong tỏa.
Tô Vi Vi vừa thanh toán xong, chuẩn bị nhận hoa tai thì nhân viên bước tới ngăn lại.
“Xin lỗi cô Tô, nguồn tiền của cô có vấn đề, hiện đã bị đóng băng. Đôi hoa tai này, cô không thể mang đi.”
“Ý các người là gì?” – Tô Vi Vi ngơ ngác, bắt đầu lớn tiếng cãi vã với nhân viên.
Đúng lúc đó, người của chú Từ xuất hiện.
Không nói không rằng, họ lập tức khống chế, trói Tô Vi Vi lại, đặt lên cáng và khiêng đi.
“Các người làm gì vậy?! Bắt cóc! Cứu tôi với! Gọi cảnh sát! Có ai không?!” – Tô Vi Vi hét lên điên loạn, hoàn toàn hoảng loạn.
Bảo vệ của buổi đấu giá nghe tiếng ồn định can thiệp, tôi bước đến giải thích:
“Cô ấy là vợ góa của bạn chồng tôi. Sau khi chồng mất, tinh thần sa sút nghiêm trọng, thường xuyên hoang tưởng và mất kiểm soát.
Lo gia đình cô ấy gặp chuyện không hay, chúng tôi đưa cô ấy đến viện điều dưỡng để điều trị.”