Chương 18 - Người Phu Nhân Không Ai Biết Đến
Tại biệt thự ở bán đảo Đãng Tải của Áo Thành, ánh đèn mờ mịt, không khí nặng mùi rượu và thuốc lá.
Lương Yến Sinh ngồi trên sofa, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay rũ xuống cạnh tay vịn.
Sàn nhà và bàn đều la liệt chai whiskey rỗng, gạt tàn chất đầy tàn thuốc.
Kể từ khi Trịnh Tư Dư rời đi, hắn chỉ biết chạy giữa công ty và căn nhà này, mỗi ngày hút thuốc nhiều hơn toàn bộ những năm trước cộng lại.
Dù mở mắt hay nhắm mắt, tâm trí hắn đều là hình bóng của cô — khiến hắn phát điên.
Ban đêm dựa vào thuốc mới miễn cưỡng ngủ được.
Anh em đã nhiều lần đến khuyên, nhưng hắn chẳng nghe lọt câu nào.
Có lúc thậm chí mấy ngày liền chẳng đi làm.
Lương Huệ Lan nhìn không nổi nữa, lại từ Singapore bay về để chấn chỉnh hắn.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Lương Yến Sinh mở mắt, thấy nhóm anh em tự động đứng sang hai bên, nhường lối cho Lương Huệ Lan đang bước đến.
Cô đi đến trước mặt hắn, cầm ly rượu whisky mới rót trên bàn — rồi hất thẳng lên mặt hắn.
Không báo trước.
Rượu lạnh thấu xương tạt lên mặt, thấm vào áo sơ mi trắng, nhỏ thành từng giọt xuống đất.
Trong ánh mắt Lương Yến Sinh thoáng qua một tia âm u, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Lương Yến Sinh, không có đàn bà mày sẽ chết à?”
Câu nói này vừa buông ra, mấy anh em phía sau liền toát mồ hôi.
Giờ thì ai cũng thấy rõ — mất Trịnh Tư Dư, hắn chẳng khác gì người chết.
Chỉ có Lương Huệ Lan mới dám vạch trần điều đó ra miệng.
Lương Yến Sinh lại nốc thêm một ngụm rượu, mãi sau mới khàn khàn lên tiếng, giọng nói như mài qua đá:
“Không có cô ấy, tôi còn khác gì người chết?”
“Người còn chưa đi thì mày ở ngoài ăn chơi gái gú, người vừa rời đi thì lại làm bộ si tình. Mày không thấy mình rẻ rúng à? Diễn cho ai coi?”
“Khi mày ngủ trên giường đàn bà khác, có từng nghĩ đến cô ấy ở căn biệt thự trống trải kia đợi mày về chưa? Có từng nghĩ đến mày từng hứa gì với cô ấy không? Có từng nghĩ đến lúc mày chặt ngón tay cô ấy, lúc mày bỏ mặc cô ấy giữa biển cả… cô ấy tuyệt vọng đến nhường nào?”
Từng chữ của Lương Huệ Lan như từng lưỡi dao đâm sâu vào tim hắn, xoáy đến mức máu me be bét, khiến hắn đau đến không muốn sống nữa.
“Tao không quản mày sống buông thả thế nào, nhưng tuyệt đối không được để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công ty.”
Tập đoàn Thông Sâm của Lương Yến Sinh và công ty Lương Huệ Lan có ràng buộc lợi ích, nếu xảy ra vấn đề, cô cũng không thoát được trách nhiệm.
“Chị à…”
Lương Yến Sinh xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy giật liên hồi, giọng chứa đầy đau đớn:
“Rõ ràng trong cái giới này, ai mà chẳng như vậy. tôi không hiểu vì sao cô ấy lại cứ không thể vượt qua được Tô Tĩnh. Chỉ cần cô ấy chịu quay lại, tôi có thể thay đổi, có thể để cô ấy là người phụ nữ duy nhất bên cạnh tôi. Nhưng vì sao cô ấy lại tàn nhẫn như thế, đến một cơ hội quay đầu cũng không cho tôi?”
Lương Huệ Lan hoàn toàn cạn lời.
Nếu không phải vì hắn là em ruột, cô đã sớm tát cho một bạt tai rồi.
Cái kiểu dùng giọng điệu ban ơn để nói rằng “cả đời này chỉ yêu một người” — đúng là khiến người ta muốn nôn.
Đáng đời bị bỏ.
Cô còn chưa kịp mắng tiếp, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng quản gia hốt hoảng:
“Lương tổng, có người gửi tài liệu tới, là liên quan đến phu nhân!”
Lương Yến Sinh trợn to mắt, lập tức đứng bật dậy, vươn tay giật lấy.
Mấy người đứng ngoài hành lang nhìn quản gia chạy vào, lại đưa mắt nhìn nhau — biết ngay lại sắp có chuyện hay để hóng.
“Hộ Thành…”
Khi nhìn thấy địa điểm, tim Lương Yến Sinh như khựng lại một nhịp, rồi ngay sau đó là một niềm vui sướng sắp bùng nổ trong lồng ngực.
Nhưng nụ cười còn chưa kịp kéo dài, thì gương mặt hắn lại trầm xuống.
Trang kế tiếp là một bức ảnh — Trịnh Tư Dư bị một người đàn ông ôm chặt trong lòng, Tiêu Duệ Vân quay đầu nhìn thẳng vào ống kính, nở một nụ cười đầy thách thức.
Bàn tay đang cầm tài liệu lập tức siết chặt đến nhăn nhúm.
Đáng chết, hắn sớm nên nghĩ đến chuyện Tiêu Duệ Vân gần đây có gì đó không bình thường rồi!
Hắn thừa biết Tiêu Duệ Vân có ý với Trịnh Tư Dư, nhưng khi đó, hắn hoàn toàn sở hữu cô, những kẻ ngoài rìa không đáng để hắn để tâm.
Vẻ mặt ngạo nghễ của Tiêu Duệ Vân lúc này — giống hệt hắn năm xưa.
Họ bắt đầu liên lạc lại từ khi nào? Trịnh Tư Dư thực sự cho phép tình yêu xảy ra lần nữa trong đời cô?
Liệu có một ngày nào đó, Tiêu Duệ Vân cũng sẽ giống hắn năm năm trước — đi đến đỉnh cao, đến mức muốn cưới Trịnh Tư Dư mà chẳng ai dám dị nghị?
Yết hầu Lương Yến Sinh lăn lên lăn xuống, trong miệng dâng lên vị đắng chát, nuốt không trôi, cũng không nhả ra nổi.
Hắn nhìn thấy bên dưới là một dãy số — mã vùng là Hộ Thành, chắc là số mới của cô.
Hắn từng nghĩ đến việc nhắn tin, gọi điện, nhưng lần nào cũng bị chặn toàn bộ.
Cả đêm hắn chỉ biết lật xem từng tin nhắn cũ, không hiểu nổi từ khi nào mà cô đã không còn gửi những sticker dễ thương cho hắn nữa.
Họ nói chuyện ngày càng ít, cô trả lời ngày càng qua loa, thậm chí có lúc còn chẳng thèm trả lời.
Hắn không hiểu sao họ lại đi đến bước đường này.
Lương Yến Sinh hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy nhấn vào số mới, đổi một sim khác rồi gọi.
m thanh nhạc chuông piano vang lên, như kéo dài thành cả thế kỷ.
Tay hắn run lên.