Chương 8 - Người Phu Nhân Đặc Biệt
“Cô biết, ta không nói chuyện đó.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Lúc này mới phát hiện sắc mặt hắn hơi tái.
Vì đứng xa nên ta không nhận ra.
“Cố đại nhân, sao sắc mặt ngài kém vậy?”
Cố Hoài bước chân lảo đảo, còn chưa kịp đáp lời thì đã đổ ập vào người ta.
Ta suýt chút nữa hét toáng lên, vội vàng đỡ hắn vào phòng trong.
Quá vội vàng, nên ta không hề để ý tiếng thì thầm rất nhỏ bên ngoài sân.
“Đại nhân diễn đỉnh thật đấy. Bảo sao bị thương mà cứ nhất quyết không chữa, cũng chẳng chịu nằm yên, còn cố ra ngoài để vết thương nứt thêm. Hóa ra là đến để tìm người thương xót!”
“Nhỏ tiếng thôi, đừng để Miêu nương tử nghe thấy, lỡ đại nhân nổi giận thì ta cũng không cứu nổi ngươi đâu.”
“Nhị ca, huynh giỏi thật, cài cắm người vào lòng địch, ép kẻ địch không còn đường lui!”
“Cái đồ nhóc con, biết cái gì! Tất cả là chủ ý của đại nhân đó, hehe…”
“Nhị ca, bàn chút chuyện, chia cho đệ một thỏi vàng đi!”
“Cút!”
10
Cố Hoài bị thương khi đang truy bắt phạm nhân.
Nhà ta không có thuốc trị thương tốt.
Ta định nhờ người báo tin cho thuộc hạ của hắn.
Vừa mở cửa ra.
Đã thấy Sài Nhị đứng đó, mặt mày rạng rỡ như thể đã phục sẵn từ lâu.
“Miêu nương tử, ta đoán chắc lúc này cô cần cái này, cái này, và cả cái này nữa!”
Ta nhìn hắn như ảo thuật gia, từ trong người móc ra hàng loạt bình bình lọ lọ.
Ta mím môi, ánh mắt nhìn hắn nghiêm túc hẳn lên.
“Sài Nhị, ngươi là người của Cố Hoài.”
Hắn cũng chẳng còn ý định giấu giếm.
Khuôn mặt dài ngoằng cười toe toét.
“Miêu nương tử đừng giận, đại nhân sợ cô bị bắt nạt, mới sai ta ở lại bên cạnh bảo vệ.”
“Cô không biết thôi, đại nhân nhà ta thích cô lắm!”
Ta thật sự không biết.
Ta không phải là người tốt nhất để hắn đem lòng yêu.
Nhưng cảm giác Cố Hoài dành cho ta — lại giống như đã ôm ấp bấy lâu, lặng lẽ mà sâu đậm, như thủy triều không tiếng động cuốn trào đến nhấn chìm ta.
Khi ta quay trở lại phòng, Cố Hoài đã tỉnh.
Thấy ta cầm thuốc trị thương trong tay, hắn cũng chẳng hỏi han gì, chỉ yên lặng ngồi dậy, rồi bất ngờ…
Xé toạc áo ngay trước mặt ta.
Ta nghẹn một hơi, suýt sặc nước bọt.
Phản xạ quay mặt đi: “Cố… Cố Hoài!”
Hắn lười biếng lên tiếng, giọng mang theo chút yếu ớt:
“Không phải nàng muốn bôi thuốc cho ta sao? Quay đi thì bôi kiểu gì?”
“…”
Ta do dự một lúc, cuối cùng cũng quay lại.
Dù gì ta cũng đâu còn là cô nương chưa lấy chồng.
Bình tâm lại, ta bước đến bên hắn.
Trên thân thể Cố Hoài, là vô số vết sẹo chằng chịt — nào là dao, nào là kiếm.
Chỉ cần liếc qua một lần cũng biết con đường hắn đi đến vị trí ngày hôm nay, gian truân thế nào.
Khi rắc thuốc, không tránh khỏi tay ta chạm vào da thịt hắn.
Hắn khẽ rên “hừ” một tiếng.
Ta sững lại, lo lắng nhìn hắn.
“Ta làm đau ngài sao?”
Cố Hoài không đáp.
Ánh sáng nến nhảy nhót khiến không khí quanh ta như cũng ấm lên, ngưng đọng lại, mập mờ.
Ta đứng dậy định lui ra.
Ai ngờ hắn vươn tay kéo ta lại.
Ta không vững, ngã nhào vào lồng ngực hắn.
Lúng túng định gượng dậy thì hắn càng giữ chặt hơn.
“Cố Hoài!”
“Miêu Nhuyễn, nàng đã thấy hết thân ta rồi, phải chịu trách nhiệm với ta.”
“…”
Cố Hoài muốn cưới ta.
Hôm sau, hắn sai tên thuộc hạ tên A Tứ đem đến một cái hộp gỗ.
Ta mở ra — là một tượng đất cũ kỹ.
Thời gian trôi qua đã lâu, đường nét trên khuôn mặt tượng đã mờ nhòe, nhưng có thể thấy rõ nó đã được gìn giữ cẩn thận.
Ta chết lặng đứng tại chỗ.
Vì bức tượng trong tay.
Đây là thứ ta từng nặn cho Phó Dự An.
Năm đó, ta biết ơn chàng vì cho ta được cùng đi học, vì dám đứng ra bênh vực ta trước mặt mẫu thân.
Tối ấy, ta đem tất cả tấm chân tình của mình, đổ vào trong một bức tượng nhỏ bằng đất sét.
Sáng hôm sau, giao nó cho thư đồng của Phó Dự An.
Thật ra, ta còn lén nặn một bức tượng giống mình.
Bấy nhiêu năm qua dù Phó Dự An bị đày đi đâu, ta vẫn luôn mang nó theo bên mình.
Ta từng hỏi chàng: “Bức tượng ta đưa năm xưa, chàng có giữ không?”
Nhưng Phó Dự An, sau bao lần bị giáng chức, cả người chỉ còn lại oán khí và uất nghẹn.
Chưa bao giờ đặt để tâm đến chuyện đó.
Thì ra — bao năm qua chàng căn bản không hề biết có sự tồn tại của nó.
Ta giao lại quán hoành thánh cho Sài Nhị.
Nắm chặt tượng đất trong tay, tìm đến Cố Hoài.