Chương 2 - Người Nổi Tiếng Đến Ăn Ké Nhà Tôi

Tôi quay lại bàn ăn dọn dẹp, lúc này nữ minh tinh ôm Nặc Nặc, dưới ống kính máy quay cười nói: “Nếu ăn uống và học hành chăm chỉ, bé con cũng có thể học phép thuật như chị.”

Đạo diễn hô “cắt”, sau đó đổi bố cục.

Trong chớp mắt, gương mặt nữ minh tinh thay đổi.

Cô ta đột nhiên lạnh lùng, Nặc Nặc đang hạnh phúc trong vòng tay đối phương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cô ta ném lên ghế sofa bên cạnh.

Nặc Nặc tưởng cô ta đang đùa giỡn với mình, lại vui vẻ chạy đến chơi với nữ minh tinh, nhưng cô ta lạnh lùng liếc Nặc Nặc một cái, cúi đầu chơi điện thoại.

Tôi không muốn con gái bị tổn thương, bèn bế con về, bảo con ăn cơm.

Trong lúc ăn, nữ minh tinh cứ dùng đũa gẩy thức ăn, mặt đầy u sầu.

Cô ta nói mình ăn chay, cô ta yêu động vật, rồi xoa đầu Nặc Nặc, dịu dàng nói: “Bé con, sau này cũng phải từ chối ăn thịt, như vậy mới học được phép thuật.”

Nặc Nặc gặm sườn, nhỏ giọng nói: “Nhưng bố nói ăn nhiều thịt, trứng, sữa thì trẻ con mới cao lớn.”

Nữ minh tinh nhíu mày, nói với đạo diễn: “Nhớ cắt bỏ những lời này.”

Đạo diễn làm dấu OK.

Đang ăn, đột nhiên nhóm người này có biểu hiện lạ.

Họ đang ăn cơm, trước tiên hỏi thăm tình hình cuộc sống của chúng tôi.

Tôi nói mình là một công nhân, đột nhiên bọn họ bắt đầu kể về cuộc sống khó khăn của mình trước ống kính, ngưỡng mộ cuộc sống đơn giản và tốt đẹp của tôi.

Tôi nhìn đôi tay đầy vết chai của mình, không hiểu cuộc sống của tôi tốt đẹp ở chỗ nào.

Hai người đó vừa nói vừa khóc.

Nữ minh tinh khóc và nói rằng mỗi khi có áp lực, cô ta sẽ đến biệt thự ở Hải Nam, một mình uống một chai rượu vang, nhìn biển vừa khóc vừa cười, cố gắng vượt qua những tháng ngày tâm hồn yếu đuối.

Khi câu chuyện của họ đang trở nên cảm động, Nặc Nặc đột nhiên lên tiếng: “Chị gái phép thuật, chị còn có biệt thự bên bờ biển à?”

Mọi người đều sững sờ.

Nữ minh tinh cũng sững sờ một chút, không trả lời câu hỏi của Nặc Nặc.

Nặc Nặc tiếp tục nói: “Bé và bố sống trong căn nhà nhỏ như thế này, bố nói tiền thuê nhà ở Thượng Hải rất đắt. Nhiều lần bé ngủ rồi, bố đều lén khóc. Chị sống trong biệt thự lớn, tại sao chị lại khóc?”

Mũi tôi cay cay, tôi tưởng con bé đã ngủ say rồi.

Nữ minh tinh cố gắng nở nụ cười và nói: “Nếu em là chị, em sẽ hiểu nỗi khổ của chị.”

Nặc Nặc vui vẻ đáp: “Bé thấy không khổ, lớn lên bé cũng muốn làm ngôi sao lớn như chị.”

Nam minh tinh đột nhiên lạnh lùng: “Giỏi thì thử xem, mày không hiểu cảm giác đó đâu.”

Nữ minh tinh cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói với ống kính: “Quay lại đi.”

Đạo diễn gật đầu, dừng quay.

Nữ minh tinh thở dài, nói với Nặc Nặc: “Khi người khác nói chuyện, em đừng chen vào, như vậy rất vô lễ. Hơn nữa, bố em không có biệt thự là vì anh ta không cố gắng khi còn trẻ, đừng lôi chị vào chuyện này được không?”

Nam minh tinh cười phá lên, giơ ngón tay cái với nữ minh tinh: “Dám nói, dám nói thật, không hổ là cô.”

Nữ minh tinh lạnh lùng: “Vì tôi không bao giờ nuông chiều trẻ con. Đứa nhỏ chỉ thấy tôi có biệt thự, nhưng không thấy tôi từ nhỏ đã tập nhảy đến 2 giờ sáng. Tốt nhất là im đi.”

Nặc Nặc sợ hãi, cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.

Trên khuôn mặt nhỏ bé của Nặc Nặc hiện rõ sự ấm ức và buồn bã.

Nam minh tinh bảo con bé đừng khóc để không ảnh hưởng đến việc quay phim.

Đạo diễn nói: “Không sao, tôi có thể chỉnh sửa lại, coi như bị câu chuyện truyền cảm hứng của hai người làm cảm động mà khóc.”

Hai người thở phào nhẹ nhõm, đạo diễn lại hô tiếp tục quay, họ bắt đầu kể về những khó khăn của mình.

Đột nhiên, Nặc Nặc nhỏ giọng nói: “Chị không phải là chị gái phép thuật tốt bụng.”

Nữ minh tinh sững sờ, cười gượng hỏi: “Em nói gì?”

Cảm xúc của Nặc Nặc bùng phát.

Con bé đột nhiên khóc, nói: “Tại sao chị nói bố không cố gắng?! Bố làm việc rất lâu mỗi ngày, bố không cố gắng chỗ nào?! Không đến lượt chị nói bố!”

Nam minh tinh hét lên: “Chết tiệt, con nhóc bắt đầu phát điên rồi!”

Nặc Nặc lau nước mắt, vẫn khóc: “Chị tập nhảy đến 2 giờ sáng, tại sao chị có thể tập lâu như vậy? Bé cũng thích nhảy, nhưng bố chỉ có thể mua vé nhóm đưa bé đi. Vé nhóm không dùng được vào Chủ nhật, phải nghỉ nửa ngày mẫu giáo mới có thể đi nhảy một lần. Chị có thể nhảy lâu như vậy mỗi ngày, tất nhiên chị có thể cố gắng rồi!”

Tôi nghe lời của Nặc Nặc, đau lòng quá.