Chương 3 - Người Nhặt Về Từ Tang Lễ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta gật đầu, giọng nghèn nghẹn: “Đồ tể đã giết nó rồi… Cố Diễn Chi, sau này ta chỉ còn lại một mình.”

Sở Hoàn Hoàn nhíu mày:

“Ngươi nói mấy lời đó làm gì? Còn mong A Diễn ở lại với ngươi sao?”

“Không soi lại mình là ai, ngươi xứng à?”

Ta xấu hổ cúi đầu, ánh mắt lén liếc nhìn Cố Diễn Chi.

Hắn không đáp, chỉ nhìn xa xăm về phía ruộng đồng, như chẳng nghe thấy gì.

Một lúc sau, hắn tháo một miếng ngọc bội từ thắt lưng, đưa đến trước mặt ta.

“Ta đã nói sẽ trả ơn. Bò vàng mất rồi, không thể coi như xong được.”

Ta nhìn miếng ngọc ấy, theo phản xạ lùi lại một bước.

Ngọc bội “cạch” một tiếng rơi xuống đất, vỡ một góc.

Cố Diễn Chi cau mày: “Ngươi không muốn nhận?”

Ta cuống quýt xua tay: “Không phải, chỉ là… nó trông quý giá quá, ta… ta…”

Cố Diễn Chi thở dài, cúi người nhặt lại ngọc bội, rồi lại đưa tới trước mặt ta…

“Cầm lấy đi. Dựa vào miếng ngọc bội này, sau này nếu ngươi gặp khó khăn, có thể lên kinh thành tìm ta. Xem như là lời hứa của ta dành cho ngươi.”

Hắn đỡ Sở Hoàn Hoàn lên xe ngựa, trước khi rời đi còn vén rèm xe, liếc nhìn ta một lần.

“Hoa Chi Chi, ngươi còn trẻ, đừng dại gì buộc mình mãi vào một gốc cây mà không chịu buông.”

Hắn dừng lại một chút, giọng nhàn nhạt:

“Với tính tình ngốc nghếch của ngươi, lấy một thư sinh cũng xem như hợp rồi.”

Thật ra ta chưa bao giờ dám mơ mộng gì đến Cố Diễn Chi, cũng biết rõ ta không xứng với hắn.

Từ trước trong thôn đã có người bảo ta xui xẻo, nói loại con gái chuyên khóc thuê như ta, đến ăn mày còn tránh xa.

Nhưng giờ chính Cố Diễn Chi lại nói ta hợp với thư sinh — hắn là người lợi hại như vậy, lời hắn nói nhất định là thật.

Ta siết chặt ngọc bội trong tay, nhìn theo xe ngựa đang khuất dần nơi xa, rồi cất tiếng hét to:

“Cố Diễn Chi, cảm ơn huynh! Tạm biệt huynh!”

Gió chiều mang tiếng ta thổi đi thật xa.

Không biết có phải ảo giác của ta không, xe ngựa dường như khựng lại một chút.

04

Trời còn chưa sáng rõ, ta đã vác bó củi mới chẻ chạy đến nhà bà mối Vương.

Bà Vương đang ngồi ở ngưỡng cửa nhặt rau, thấy ta đến cũng chẳng buồn ngẩng đầu.

“Ngươi đến làm gì? Nhà ta không có ai cần người đến khóc tang đâu.”

Ta đặt bó củi dựa vào tường: “Bà ơi, ta không đến để khóc tang.”

“Ta muốn tìm một tướng công. Nhất định phải là thư sinh!”

Lời Cố Diễn Chi nói ngày hôm qua đã đâm chồi trong lòng ta, cả đêm trằn trọc nghĩ mãi không ngủ được.

Đậu đũa trong tay bà mối Vương “tách” một tiếng rơi xuống rổ, bà nhìn ta từ đầu tới chân, như thể đang nhìn kẻ điên:

“Ngươi là đứa khóc thuê, còn muốn lấy thư sinh? Mơ giữa ban ngày à?”

Ta vội vã nói: “Là Cố Diễn Chi nói đó!”

“Chính là… vị Thái tử vừa rời đi ấy, huynh ấy nói ta hợp với thư sinh!”

Vừa nghe đến hai chữ “Thái tử”, thái độ của bà mối lập tức thay đổi.

“Ôi trời ơi Chi Chi, sao ngươi không nói sớm chứ!”

“Thái tử gia đã mở kim khẩu, ngươi cứ yên tâm, chuyện này cứ để bà lo liệu! Nhất định tìm cho ngươi người tốt nhất!”

Vài hôm sau, bà mối Vương thật sự dẫn tới một nam nhân.

Hắn mặc một chiếc áo dài vải xanh đã bạc màu vì giặt nhiều, tay áo xắn lên, cổ tay sạch sẽ, trắng trẻo.

Hắn đứng trong sân nhà ta, không giống như Cố Diễn Chi từng chau mày chê cửa sổ dột nát,

Ngược lại, hắn còn cúi xuống nhặt mấy mẩu củi vụn rơi dưới đất, rồi xếp ngay ngắn lại.

Bà mối Vương cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, giới thiệu:

“Nó tên là Thẩm Thanh Yến, người làng bên.”

“Hồi trước cũng từng đọc sách mấy năm, chỉ là sau này phụ mẫu bệnh, nên mới lỡ dở chuyện đèn sách. Nếu không, giờ khéo cũng là tú tài rồi đấy!”

Ta nhìn chằm chằm vào hắn — lông mày thanh tú, thần sắc ôn hòa, có vài phần giống Cố Diễn Chi, nhưng dịu dàng hơn nhiều.

Ta hỏi: “Huynh biết chẻ củi không?”

Hắn bật cười khẽ: “Biết.”

“Biết làm ruộng không?”

“Cũng biết.”

Ta rón rén bước tới gần, có chút dè dặt:

“Vậy… huynh có chê ta ngốc không? Huynh chịu dạy ta đọc chữ viết chữ không?”

Thẩm Thanh Yến đột nhiên thu lại nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ chân thành:

“Không chê.”

“Nếu muội muốn học, ta sẽ dạy. Dạy bao nhiêu lần cũng được.”

Ta lập tức bật cười thành tiếng.

Trước kia lúc Cố Diễn Chi còn ở đây, ta từng năn nỉ hắn dạy ta học chữ.

Hắn lúc nào cũng xua tay tỏ vẻ bực bội:

“Đầu óc ngươi thế kia, dạy cũng không vào. Làm người ngốc còn thoải mái hơn.”

Giờ ta nắm tay bà mối Vương, lớn tiếng nói:

“Người này tốt! Bà ơi, ta chọn hắn!”

Hôn sự cứ thế mà định.

Ta và Thẩm Thanh Yến đều không còn phụ mẫu thân thích, ngày lành thành thân do trưởng thôn hai làng cùng nhau quyết định.

Mùng Tám tháng sau, tính cả thì chỉ còn nửa tháng nữa.

Thẩm Thanh Yến nhờ bà Trương cùng thôn đến may áo cưới cho ta.

Ta ngoan ngoãn ngồi trên ghế để bà đo kích thước, khóe mắt liếc thấy Thẩm Thanh Yến đang cho bò ăn ngoài sân.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)