Chương 1 - Người Nhà Ai
Ngày thứ ba mươi mốt sau khi đăng ký kết hôn, tôi nhận được khoản tiền đền bù mạng sống của em trai.
Mẹ chồng và chồng tôi như những con sói ngửi thấy mùi máu tanh, ngày đêm ép tôi giao ra số tiền đó.
Họ làm giả sao kê ngân hàng, vu cho tôi ngoại tình.
Họ xông thẳng đến công ty tôi, chửi tôi là loại đàn bà lăng loàn.
Cho đến khi bố tôi tức giận đến mức nhập viện, tôi cuối cùng cũng bật cười.
Tôi gọi cho chồng: “Mười giờ sáng mai, gọi hết người nhà anh đến. Tôi sẽ dẫn theo tình nhân của mình, tặng cho các người một món quà lớn.”
……….
Tôi tên là Tô Tẩm.
Ngày thứ ba mươi mốt sau khi lấy giấy kết hôn, tôi nhận được khoản tiền năm trăm ngàn.
Đó là tiền bảo hiểm tai nạn mà em trai tôi, Tô Kiện, đã đánh đổi bằng mạng sống của mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào dãy số dài ngoằng trong ứng dụng ngân hàng, mắt cay xè, tim như bị nhét một tảng băng lạnh ngắt.
Chồng tôi, Cố Hải Phong, từ phía sau ôm lấy tôi, cằm đặt lên vai tôi, giọng nói ấm áp.
“Tiểu Tẩm, đừng buồn nữa. Về sau đã có anh.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, cất điện thoại đi, cũng gói lại nỗi buồn như sắp tràn ra ngoài.
Dù sao thì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Tôi xem số tiền đó như của hồi môn mà bố mẹ để lại cho tôi, cũng là khoản vốn khởi đầu cho gia đình nhỏ của mình, định đợi khi giá nhà ổn định thì đổi sang căn lớn hơn.
Cố Hải Phong không có ý kiến. Anh luôn như thế—ôn hòa, chu đáo, tôn trọng mọi quyết định của tôi.
Ít nhất thì, trong thời kỳ trăng mật, anh là người như vậy.
Biến chuyển thực sự bắt đầu từ ngày mẹ chồng tôi, Lưu Thúy Phương, dọn đến ở cùng.
Bà ta ngồi tám tiếng tàu từ quê lên thành phố, nói là đến chăm sóc vợ chồng tôi, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng hưng phấn kỳ lạ mà tôi không thể hiểu nổi.
Trong bữa tối, bà gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu bóng mỡ, cười đến nếp nhăn đầy mặt.
“Tiểu Tẩm à, nghe nói con nhận được một khoản tiền?”
Tôi chột dạ, tay cầm đũa siết chặt lại.
Cố Hải Phong liếc nhìn tôi một cái, rồi quay sang nói với mẹ mình: “Mẹ, đang ăn cơm mà, nhắc mấy chuyện đó làm gì.”
“Ôi dào, người một nhà, có gì mà không thể nói.” Lưu Thúy Phương vừa xới cơm vừa cười, “Mẹ cũng mừng thay cho hai đứa thôi. Năm chục vạn đâu phải số nhỏ. Hải Phong nhà mình từ nhỏ đã biết tiết kiệm, nhưng có tiết kiệm cỡ nào thì cũng phải đợi đến Tết Công Gô mới được từng ấy tiền.”
Lời bà đầy ẩn ý, như thể số tiền đó tôi có được mà chẳng tốn chút công sức nào.
Tôi thấy khó chịu trong lòng, nhưng vẫn cố kéo môi cười, “Vâng ạ, mẹ nói đúng. Nên bọn con định để dành, sau này mua nhà.”
“Mua nhà? Mua cái gì mà nhà?” Giọng bà ta bỗng cao vút lên, “Bây giờ nhà đắt đỏ lắm, đúng là cái hố không đáy! Người trẻ bọn con cứ nông cạn, không hiểu tiền phải biết sinh lời!”
Cố Hải Phong cau mày: “Mẹ, mẹ có gì thì nói thẳng đi.”
Lưu Thúy Phương đập mạnh tay xuống đùi, ghé sát lại, hạ giọng đầy vẻ thần bí: “Tiểu Tẩm, mẹ có một dự án lớn, mẹ nói thật chứ không phải ai mẹ cũng kể đâu!”
Trong lòng tôi bắt đầu dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Là chính phủ đang hỗ trợ mạnh tay, gọi là ‘Đầu tư dưỡng lão thông minh thời đại mới’. Con chỉ cần bỏ tiền vào, không cần làm gì cả, mỗi tháng lời ngay một hai vạn! Một năm là gấp đôi luôn! Con nghĩ mà xem, năm mươi vạn bỏ vào, sang năm thành trăm vạn!”
Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.
Những lời lẽ này, tôi từng thấy nguyên văn trên bảng tuyên truyền phòng chống lừa đảo ở khu dân cư.
Tôi đặt đũa xuống, nhìn bà nghiêm túc: “Mẹ, dự án đó không đáng tin, là lừa đảo đấy ạ.”
“Cái con bé này, nói gì thế hả?” Mặt Lưu Thúy Phương lập tức sa sầm, “Lừa cái gì mà lừa? Trong nhóm đầu tư của mẹ có mấy trăm người nhé. Giám đốc Vương người ta nói rồi, đây là thông tin nội bộ, chỉ dẫn tụi mẹ – những người có mắt nhìn – làm giàu! Một đứa trẻ như con biết gì chứ!”
Tôi nhìn sang Cố Hải Phong, mong anh lên tiếng nói câu công bằng.
Nhưng anh chỉ cúi đầu ăn cơm, lẩm bẩm cho qua chuyện: “Tiểu Tẩm, mẹ cũng vì tốt cho mình thôi. Em cứ nghe thử xem sao.”
Tim tôi lạnh đi một nửa.
Tôi hít sâu một hơi, giọng kiên quyết: “Mẹ, con không quan tâm chuyện khác. Nhưng số tiền này là mạng sống của Tô Kiện đổi lấy. Một đồng, con cũng không đem đầu tư vào mấy thứ đó đâu.”
“Cô!” Lưu Thúy Phương đập mạnh đũa xuống bàn, “Ý cô là gì? Nói tôi để ý tiền chết của em cô à? Tô Tẩm, cô ác quá rồi đấy! Tôi có lòng tốt giúp cô phát tài, cô lại nghĩ tôi là loại người như vậy!”
Vừa nói bà vừa đỏ hoe mắt, trông như thể mình bị oan ức lắm.
“Tôi chỉ sợ mấy đứa trẻ các cô không giữ nổi tiền, mới muốn giúp một tay. Ai ngờ cô lại đề phòng tôi như đề phòng trộm! Tôi hiểu rồi, làm dâu như cô, trong lòng căn bản không có nhà họ Cố chúng tôi!”
Bữa tối kết thúc trong không khí nặng nề và lạnh lẽo.
Đêm hôm đó, Cố Hải Phong lần đầu tiên ngủ phòng riêng.