Chương 4 - Người Ngoài Cuộc
Lâm Diễm đã nước mắt giàn giụa, nức nở:
“Xin lỗi chị Trinh, xin lỗi… tất cả là do em…”
“Em thề, em sẽ không chủ động liên lạc với anh Vũ nữa…”
Nực cười.
Giọng thì tủi thân thấy rõ, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ đắc ý không thể che giấu.
Tôi cắt ngang lời cô ta:
“Lâm Diễm, tôi chưa từng trách cô, cũng chưa từng nói cô sai.”
“Đừng dùng mấy trò tâm cơ đó với tôi.”
Sắc mặt Lâm Diễm tái nhợt, lắp bắp không nói nên lời.
Lâm Thanh Vũ bước lên vài bước, chắn trước mặt Lâm Diễm:
“Hứa Trinh, em nói chuyện quá đáng quá rồi đấy!”
Giọng anh ta lộ rõ vẻ hoảng loạn — đây là lần đầu tiên tôi thẳng thừng chỉ trích Lâm Diễm ngay trước mặt anh.
Sự thay đổi của tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
“Quá đáng sao?”
“Tệ hơn cả chuyện anh bỏ mặc bạn gái vừa gặp tai nạn ở lại bệnh viện một mình à?”
Thật lòng mà nói, tôi thấy rất mệt mỏi.
“Lâm Thanh Vũ, em nghĩ… anh đã đưa ra lựa chọn rồi.”
“Chúng ta chia tay đi.”
06.
Lâm Thanh Vũ sững người, sau đó bật cười lạnh:
“Hứa Trinh, em đang uy hiếp anh sao?”
“Chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh mấy hôm nay? Anh đã nói bao lần rồi, Diễm Diễm chỉ là người thân. Em ghen với cái gì cơ chứ?”
Tôi chỉ thấy mệt rã rời, khóe môi cong lên một cách tự giễu:
“Đúng vậy, cô ấy là người thân. Còn em… chỉ là một người ngoài chẳng đáng nhắc đến.”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt thất vọng tột cùng:
“Lâm Thanh Vũ, em nghiêm túc đấy. Chia tay đi, em mệt rồi.”
Lâm Thanh Vũ chết lặng, không hiểu sao ánh mắt tôi khiến anh ta thấy khó thở, như có ai siết chặt lấy tim.
“Anh Vũ, chị Trinh thật sự đang giận rồi đó…”
Lâm Diễm vẫn nắm tay Lâm Thanh Vũ, cố tình châm lửa.
Lâm Thanh Vũ đột ngột hất tay cô ta ra, bước đến siết chặt vai tôi.
“Chia tay? Anh không đồng ý!”
Anh ta ép tôi nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
“Trinh Trinh, nếu em muốn bình tĩnh lại, anh đồng ý. Nhưng chia tay thì… không đời nào.”
“Chân em vẫn chưa lành, anh sẽ chuyển ra ngoài một thời gian. Nếu cần đi dàn nhạc hay đâu đó, cứ gọi anh, được không?”
Tôi thở dài:
“Vậy có ý nghĩa gì không, Lâm Thanh Vũ?”
“Trinh Trinh, anh không chia tay.”
Giọng anh ta cương quyết, cố chấp.
Y hệt như lúc năm lớp 10 tỏ tình với tôi.
Khi đó, anh là học sinh giỏi được thầy cô yêu quý, luôn điềm đạm, vậy mà nửa đêm lại chạy đến ký túc xá gọi tên tôi.
Tôi ló đầu ra cửa sổ, hoảng hốt xua tay ra hiệu, sợ bị giám thị bắt gặp.
Anh như một thằng nhóc ngốc nghếch, leo cả qua song cửa chống trộm lên tầng hai, nhét hộp socola vào lòng tôi.
“Trinh Trinh, anh thích em.” — anh nói.
Tôi đỏ mặt trong tiếng cổ vũ náo loạn của mấy đứa bạn cùng phòng.
Ba mẹ mất sớm, tôi vừa học vừa làm, sống độc lập và thu mình.
Lâm Thanh Vũ là người đầu tiên chủ động bước vào thế giới của tôi.
Cùng tuổi, nhưng anh như người anh lớn, luôn chăm sóc tôi từng chút.
Khi tập quân sự, anh đưa tôi nước đá và kem chống nắng.
Khi ôn thi cuối kỳ, anh mở lớp riêng chỉ tôi học vật lý.
Mùa đông, anh cùng tôi sang thành phố bên để thi đánh giá kỹ năng violin.
“Em làm bạn gái anh nhé?”
Anh hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi che mặt, đỏ bừng, rồi khẽ gật đầu.
Chớp mắt một cái, đã mười năm trôi qua.
07.
Tôi không lay chuyển được Lâm Thanh Vũ, đành tạm gác chuyện chia tay lại.
Dù sao tôi cũng sẽ đi Sydney, chia tay lúc đó cũng chưa muộn.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, gói ghém vài bộ đồ đơn giản, còn cầm điện thoại tôi lên, đặt số mình thành ưu tiên nhắc nhở.
“Nếu cần đi dàn nhạc hay đâu đó, nhất định phải gọi cho anh, đừng cố gắng tự làm.”
Anh dặn dò đầy lo lắng.
Tôi muốn nói rằng, chị Chỉ Chỉ đã đảm nhận luôn việc đưa đón tôi trong giai đoạn chân bị thương này rồi.
Nhưng lòng lại dâng lên một ý nghĩ xấu xa, nên tôi không nói gì cả.
Những ngày sau đó, Lâm Thanh Vũ bắt đầu đúng giờ nhắn tin hỏi tôi có cần đưa đón không.
Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ nhân cơ hội làm nũng, tận dụng sự chủ động hiếm hoi của anh ta.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Thanh Vũ rất bận.
Anh tiếp quản công ty gia đình, mỗi ngày công việc ngập đầu, quay cuồng không hết.
Thỉnh thoảng tôi biểu diễn ở dàn nhạc quá muộn, gọi điện năn nỉ Lâm Thanh Vũ đến đón, anh ta luôn nói:
“Trinh Trinh, em đâu phải con nít nữa, tự bắt taxi về được không? Anh làm việc cả ngày rồi, mệt lắm.”
“Em chỉ đứng đó kéo đàn, sao hiểu được vất vả ngoài xã hội.”
Nghe giọng anh đầy mệt mỏi, tôi luôn thấy xót xa vô cùng, vội vàng chạy về nhà nấu cháo, làm đồ ăn khuya cho anh.
Nhưng bữa khuya ấy, gần như chưa bao giờ anh đụng đũa.
Anh nói đi làm rất mệt, nói tôi về muộn quá, nói muốn được ăn cơm nóng khi vừa về đến nhà.
Anh bảo, đó mới là cảm giác của một “gia đình”.
Vì một câu nói ấy, tôi gần như từ chối hết mọi buổi biểu diễn sau tám giờ tối.