Chương 6 - Người Nghèo Không Thể Im Lặng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vụ việc bạn cùng phòng giả làm sinh viên nghèo để ăn trộm, thầy phụ trách thông đồng với hội trưởng hội sinh viên để chiếm suất bảo giao, quá điên rồ, khiến toàn mạng chú ý.

Bốn người liên quan vụ án đều bị đào sâu khui kỹ.

Riêng buổi livestream ở cổng trường hôm đó đã đủ giúp tôi trả hết tiền cho chị Mạnh Phi.

“May mà nữ chính livestream, chứ không thì ai sẽ đứng ra bảo vệ quyền lợi cho cô ấy?”

Đúng vậy. Kể từ lúc Kiều Y Y trộm túi lần nữa và được Cố Ngôn Bạch cùng thầy phụ trách bao che,

tôi đã hiểu: muốn sống sót trong ngôi trường này, chỉ có thể khiến mọi chuyện vỡ lở.

Livestream, chính là cách duy nhất để người bình thường biến sự thật thành sức mạnh.

Tôi không ngờ, bọn họ lại có thể vô nhân tính đến thế.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, Kiều Y Y bỗng lao vào phòng bệnh.

Tôi lập tức bật livestream theo phản xạ.

Vừa bước vào, cô ta đã phát cuồng, lao đến bóp cổ tôi.

“Con khốn! Mày đã đẩy Cố Ngôn Bạch và thầy phụ trách vào tù! Mày định phá hủy cả đời tao sao?!”

“Tao sẽ không để mày toại nguyện! Tao sẽ giết mày!”

Tôi hoảng loạn – Cố Ngôn Bạch đã bị bắt, vậy sao Kiều Y Y còn lảng vảng ngoài này?

Bị cô ta xô mạnh ngã khỏi giường, tôi vùng dậy đẩy cô ta ngã xuống đất.

Ngã xong, cô ta bắt đầu khóc rống lên.

“Con khốn! Cùng xuất thân từ chỗ nghèo nàn, tại sao mày lại được tài trợ, được sống sung sướng! Đều là tại mày! Mày đã hủy hoại đời tao!”

???

Tôi choáng váng một chút, nhìn kỹ lại cô ta.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Kiều Y Y nghiến răng nói từng chữ:

“Mạnh Phi lẽ ra phải tài trợ cho tao!!! Là tại mày xỉu ngay trước mặt chị ta, nên tiền mới rơi vào tay mày!”

“Bố mẹ tao là hai kẻ nghèo hèn, ngay cả điện thoại cũng không mua nổi! Mày đã khiến tao sống như một con nghèo hèn! Giờ còn muốn tống tao vào tù? Mày nằm mơ đi!”

Khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu tất cả.

Thì ra cô ta chính là cô bé năm xưa Mạnh Phi từng kể — người từng xin được nhận nuôi.

Nhưng Mạnh Phi đã nói rõ: cô bé đó có cha mẹ đầy đủ, gia đình chăm lo yêu thương, không đủ điều kiện để nhận tài trợ.

Tất cả những thắc mắc trước đây nay đã được lý giải.

Tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao Kiều Y Y lại căm ghét tôi đến mức điên cuồng như vậy.

“Đừng có mơ mộng nữa.”

“Dù không có Diệp Chiêu Chiêu, tao cũng không bao giờ tài trợ cho mày.”

Tôi còn chưa kịp mở lời,thì đã thấy Mạnh Phi xuất hiện ngay trước cửa phòng bệnh.

Chị ấy nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đầy quan tâm,rồi lập tức quay sang nhìn Kiều Y Y bằng ánh mắt lạnh lẽo:

“Rõ ràng cha mẹ mày vẫn còn đủ cả, vì mua đàn organ đồ chơi cho mày mà đến áo bông mùa đông cũng không dám thay mới.”

“Vậy mà mày còn chê bai nhà nghèo.”

“Loại không biết ơn như mày, tao không tài trợ nổi.”

Nói xong, mặc kệ Kiều Y Y khóc lóc cầu xin,chị gọi người đến kéo cô ta ra ngoài.

Sau đó, chị bước nhanh về phía tôi,xoa nhẹ đầu tôi,“Đứa nhỏ tội nghiệp, sau này nếu có chuyện gì uất ức thì phải nói với chị sớm nhé, em chỉ là một sinh viên thôi, sức lực có hạn!”

“Đừng lo về chuyện nợ nần không trả nổi. Học thật tốt, sau này đi làm thuê cho chị là được rồi~”

Nước mắt tôi lưng tròng.

Tôi biết chị chỉ sợ tôi cảm thấy áp lực,nhưng từ chị, tôi lại cảm nhận được một tình yêu thương sâu sắc và bao la.

“Vâng, chị ơi!”

“Sau này em sẽ ký hợp đồng làm trâu làm ngựa cho chị suốt đời luôn đó~”

Chương 7

Ngày xuất viện, vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện,một cái bóng đen bất ngờ lao tới, quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

Tôi hoảng hốt, nhìn kỹ lại — là Cố Ngôn Bạch.

Hắn nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ gối van xin không ngừng.

“Diệp Chiêu Chiêu, là anh sai rồi, là anh hồ đồ! Em tha thứ cho anh đi!”

Tôi sững người, không hiểu hắn lại đang định diễn trò gì nữa.

Nghe hắn nói lộn xộn một hồi, cuối cùng tôi cũng hiểu:

Sau vụ livestream, Cố Ngôn Bạch bị bắt vào trại tạm giam, sau đó được gia đình bảo lãnh ra.

Nhưng danh tiếng của hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Trường học đuổi học hắn, cư dân mạng cũng đào ra chuyện gia đình hắn trốn thuế, hắn từng bắt nạt sinh viên khác, làm giả luận văn, v.v… Toàn bộ gia đình hắn hiện đang bị điều tra, ai ai cũng muốn “xử” họ.

Giờ đây hắn quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi rút đơn kiện, giúp hắn minh oan.

Tôi cúi đầu nhìn hắn — đầu tóc rối như ổ quạ, áo quần nhăn nhúm như mớ dưa muối trên người còn bốc ra mùi mốc hôi khó chịu.

Còn đâu là hình tượng hội trưởng hội sinh viên phong độ năm nào?

Tôi khinh bỉ lùi lại hai bước.

“Đừng diễn nữa Cố Ngôn Bạch, lại giả bộ tình thâm à?”

Hắn lắc đầu lia lịa, quỳ gối bò đến gần.

“Anh thích em! Diệp Chiêu Chiêu, anh thật sự thích em! Chỉ là anh chưa nhận ra lòng mình thôi. Anh cứ tưởng người anh yêu là Kiều Y Y… Vì cả hai người đều rất cố gắng vươn lên, cô ấy lại ở chung ký túc xá với em, nên anh nghĩ nếu quen em thì cũng gần được cô ấy hơn một chút…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)