Chương 1 - Người Nàng Xuyên Vào Truyện
Ta cúi đầu giữ vẻ bình thản, mặc cho nữ tử xuyên không kia đứng giữa đại đình ngâm nga:
“Bích ngọc trang chi một gốc cao,
Vạn tơ rủ xuống dải lụa xanh…”
Ta thầm lẩm nhẩm trong lòng:
“Câu sau hình như là ‘Không biết lá nhỏ ai cắt khéo, gió xuân tháng Hai tựa kéo vàng’. Bài này của Hạ Chi Chương mà, học hồi mấy năm đầu… Xuyên vào sách đã lâu quá, suýt quên mất.”
Đúng lúc ấy, ánh mắt Tạ Lăng đột nhiên quét sang ta.
Ta chẳng đổi sắc mặt, chỉ âm thầm bực bội trong lòng:
“Nhìn ta làm gì? Nhìn nữ chủ của ngươi kia kìa!”
Ta xuyên vào một quyển truyện nam chính là Tạ Lăng, mà nữ chính lại là biểu tỷ ta, một nữ tử xuyên không.
Theo như cốt truyện Tạ Lăng và biểu tỷ cuối cùng sẽ thành đôi.
Nhưng trong sách nào có nói… hắn nghe được tâm tư của ta!
1
Trong yến mừng sinh thần của Thế tử Hầu phủ, hắn đề nghị:
“Đêm nay, chúng ta lấy rượu làm đề, mỗi người làm một bài thơ, thế nào?”
Ta đương nhiên hiểu rõ dụng ý. Biểu tỷ ta danh tiếng nho nhỏ, sở trường thi từ, đây chẳng phải cơ hội để hắn cho vị hôn thê tương lai khoe tài hay sao?
Chỉ tiếc… hắn chỉ là nam phụ.
Biểu tỷ ngồi ngay bên cạnh ta, trước khi đề bút còn liếc sang dặn dò:
“Muội nếu không biết làm thơ, chớ miễn cưỡng.”
Được rồi… ta vẫn nên tiếp tục vai diễn “biểu muội ngu ngơ, bụng rỗng chẳng chữ nghĩa”.
Đang âm thầm tự giễu thì Tạ Lăng tới.
Là nam chính, diện mạo hắn đương nhiên tuấn mỹ vô song.
Ánh mắt hắn lướt qua đám đông, rồi khựng lại trong thoáng chốc trên người ta trước khi tìm chỗ ngồi.
Biểu tỷ nhìn hắn đến đờ người, trong mắt loé lên một tia kinh diễm khó giấu.
Thì ra đôi oan gia tình kiếp này đang trao ánh nhìn định mệnh… ta còn tưởng sao biểu tỷ cứ nôn nao.
Chỉ là, đúng khoảnh khắc đó, ta bỗng cảm thấy đầu mình xanh um một mảng.
Bởi hiện tại ta mới là người đã đính hôn với nam chủ.
Cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ:
Nhà thương nhân Tạ gia năm xưa từng mang ơn tổ tiên ngoại tộc ta, vốn cùng biểu tỷ kết thân.
Nhưng cô mẫu kiêu căng không chịu, cố ý phá bỏ hôn ước.
Còn hôn sự của ta với Tạ Lăng… chính là vì cô mẫu muốn tống khứ Tạ Lăng mà thuận tay chỉ định.
2
Một nén nhang trôi qua biểu tỷ liếc thật khéo về phía Tạ Lăng, rồi cất giọng:
“Thế tử, bài của muội muội… ta thay nàng viết rồi.”
Ta âm thầm vỗ tay.
Nữ chủ đúng là nữ chủ, cơ hội khoe danh tiếng một chữ cũng không bỏ.
Mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía hai chị em ta.
“Hoá ra còn có thể viết thay? Biểu muội này đúng là đầu óc rỗng tuếch.”
“Ta làm một bài còn muốn nhổ cả tóc, nàng ấy lại làm được hai?”
“Không quan trọng số lượng, chất lượng mới trọng.”
Tiểu thư Lưu Anh, người cảm mến Thế tử, mỉa mai:
“Ta chỉ muốn xem hai bài ấy có ra hồn không. Chớ có làm trò lố.”
Một lát nữa thôi, đám người cười nhạo biểu tỷ sẽ phải bị vả mặt bốp bốp, rồi trở tay vái biểu tỷ như tổ tông tài tử.
Ta đương nhiên nộp giấy trắng, ung dung xem kịch.
Còn chuyện họ gọi ta “ngu dốt” ư…
Ta vốn chẳng phải người thời này, không làm thơ là chuyện thường.
Hơn nữa, ta tuyệt không muốn thành loại “đạo văn cổ nhân”, moi thơ người đời sau để khoe khoang tài nữ.
Thế tử lật xem chồng bài dự thi, bỗng mắt sáng rực, đọc lớn:
“‘Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân. Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.’
Hay! Bài này của ai?”
Biểu tỷ đứng dậy, phong thái đoan trang:
“Tiện nữ vụng về, nhưng bài này là thay muội muội mà làm.”
Mọi người tán thưởng:
“Thay muội mà còn làm ra được bài hay thế này?”
“Vậy bài tự nàng làm, chẳng phải phải tuyệt luân hơn?”
Tất nhiên cũng có người không phục.
Lưu Anh ngứa mắt:
“Sao ta thấy bài này… hình như không đầy đủ?”
Thế tử lập tức đỡ lời:
“Trong thời gian ngắn mà có thể làm hai bài, dù chỉ nửa bài cũng đủ khiến người khác kinh diễm.”
Mọi người gật gù.
Lưu Anh chỉ đành nuốt bực, lặng câm.
Ta thong thả bóc quýt ăn, thầm nghĩ:
“Vốn dĩ chỉ là nửa bài, phần sau mười chữ chắc biểu tỷ không nhớ.
Người khác dù thấy không trọn vẹn cũng không nỡ nói ra phá hứng.
Chỉ có Lưu Anh vội vàng, đáng đời bị vả mặt.”
Ta thoáng cảm nhận được ánh mắt nào đó đang nhìn mình, bèn ngước lên.
Nhưng Tạ Lăng vẫn nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn chẳng để ý ta.
3
Thế tử lại nhặt lên một tờ khác, vừa nhìn liền đứng hình, như bị chữ trên giấy hút hồn.
Mọi người thúc giục:
“Thế tử, sao vậy? Mau đọc đi!”
Lưu Anh mừng rỡ tưởng được cơ hội chế giễu:
“Chẳng lẽ bài này tệ đến mức đọc ra mất thể diện? Thế tử ca ca, nếu khó xử thì khỏi đọc.
Chỉ là như vậy thì… Lâm cô nương chỉ có nửa bài xem ra là thật.”
Khóe môi biểu tỷ cong lên nụ cười khinh miệt.
Trong tay ta, múi quýt rơi xuống đất.
Không phải nàng ấy dùng bài đó đấy chứ?!
Đúng lúc ấy, Thế tử đập bàn cười vang:
“Hay! Thật sự hay! Bài này mới đúng là khí phách ngút trời!
Ta tuyên bố: bài này là đệ nhất đêm nay!”