Chương 19 - Người Mua Tôi Là Ai

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta và Giang Vân Chu nắm chặt tay nhau, chàng dịu dàng trấn an ta:

“Yên tâm, chúng ta sẽ không thua.”

Triệu Dần nghe vậy như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

“Biểu đệ, ngươi vẫn tự tin đến chán ghét như vậy.”

“Ngươi có biết, chính sự ngạo mạn của ngươi đã hại chết ngươi không?”

“Khi còn nhỏ, phụ hoàng luôn khen ngươi trước mặt Lão Hầu gia và các trọng thần, ngươi có phải rất đắc ý không?”

“Nhưng chắc ngươi không biết, trước lúc lâm chung, phụ hoàng nói với trẫm điều gì.”

“Ông ta bắt trẫm thề, nhất định phải trừ khử ngươi!”

“Hahaha…”

Tiếng cười bỗng khựng lại.

Một mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Triệu Dần.

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Nếu trừ không được Tiểu Hầu gia, thì người bảo vệ tính mạng ngươi là ai?”

29

Ta giật mình quay đầu lại.

“Ca ca?”

Ca ca ta mỉm cười trấn an.

“Tống Trác Ngọc?”

Triệu Dần sắc mặt tối sầm nhìn về phía sau chúng ta.

“Ngươi thật sự đã quay về.”

Nhưng hắn lại nở nụ cười.

“Ngươi quay lại thì sao, chẳng qua cũng chỉ là đến để chết cùng bọn họ mà thôi.”

Ca ca không nói, chỉ phất tay. Cửa thành vốn đóng chặt vang lên tiếng ầm ầm nặng nề, từ phía sau chậm rãi mở ra.

Từng đợt binh sĩ ùn ùn tràn vào thành.

Đồng thời, cửa từng nhà dân cũng “kẽo kẹt” mở ra từng cánh một.

Những người trai tráng cầm dao bếp, cuốc xẻng… lũ lượt kéo ra, ánh mắt như hổ đói nhìn chằm chằm vào đám thị vệ và Triệu Dần.

Không ít thị vệ thấy trong đám người có người thân của mình, lập tức do dự, tay cầm đao không biết phải làm sao.

Dần dần có người lùi lại, rồi bắt đầu có kẻ bỏ chạy.

Chạy trốn chỉ cần một người đầu tiên, liền có người thứ hai, thứ ba… nhanh chóng rút lui.

Đến lúc Triệu Dần phát hiện, người bên hắn đã bỏ trốn quá nửa.

“Lũ khốn!”

“Các ngươi, trẫm sẽ băm các ngươi ra làm trăm mảnh!”

Giang Vân Chu cười lạnh một tiếng.

“Ngươi nên nghĩ xem muốn chôn ở đâu thì hơn!”

Chàng quay đầu mỉm cười với ta.

“Phu nhân, nàng thấy sao?”

Ta giơ chân đá tới.

“Hô hố cái đầu chàng ấy!”

Chàng né được, còn làm ra vẻ uất ức.

“Ta đã là người của nàng rồi, nàng không được chối bỏ!”

Không thèm đôi co với chàng, ta nhìn về phía ca ca.

Nhưng ca ca lại không nhìn ta, mà chau mày, như đang nghĩ mãi không thông một chuyện gì đó.

Ta nhìn theo ánh mắt của chàng, cũng cảm thấy khác lạ.

Triệu Dần rõ ràng đã rơi vào đường cùng, thế mà lại chẳng hề hoảng loạn.

Thậm chí trên mặt hắn còn có ý cười.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, hướng về phía hoàng cung không xa, nhe răng cười.

“Tống Trác Ngọc, ngươi nhìn bên đó đi…”

Ta nhìn theo, tim như bị bóp chặt.

Là gia quyến của Mục bá bá.

“Ngươi nghĩ chỉ cần họ rời khỏi kinh thành là ta không có cách sao?”

“Ngươi chết, hoặc bọn họ chết, ngươi chọn một.”

Ca ca không nói, Triệu Dần vẫn đắc ý nhìn chàng.

“Giờ ta sống hay chết không còn quan trọng nữa, ta chỉ cần ngươi chết!”

Cả thành lặng ngắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía ca ca.

“Ca ca, đừng mà, muội xin huynh.”

Đúng lúc ấy, Giang Vân Chu vỗ nhẹ lên tay ta.

Chàng buông ta ra, bước từng bước về phía Triệu Dần, không còn vẻ cà lơ phất phơ như trước.

Khi khoảng cách càng gần, sắc mặt Triệu Dần càng thêm tái nhợt, vô thức lùi về sau.

“Ngươi đừng qua đây! Đó là người mà ca ca của Tống Thải Thanh yêu thương nhất, nếu chết vì ngươi, ngươi nghĩ còn cưới được nàng sao?”

Giang Vân Chu dừng lại cách hắn một trượng.

“Nếu hôm nay chỉ có thể chết một người—”

“Vậy người đó chỉ có thể là ngươi!”

30

Từ đằng xa, chỉ thấy trên tường thành xuất hiện vài người, trông như một phụ nhân.

Không biết bằng cách nào, phụ nhân ấy lại phá được tầng tầng lớp lớp vòng vây để lên được tường thành.

Rồi ngay dưới con mắt của muôn người, bà ta nắm tai vị thống lĩnh thị vệ của Triệu Dần kéo xuống khỏi tường cung.

Gia quyến nhà Mục cũng theo sau đó mà bước xuống.

“Ngươi đã làm gì?”

Triệu Dần trừng mắt nhìn Giang Vân Chu chằm chằm.

Giang Vân Chu chỉ mỉm cười nơi khóe môi, không để tâm đến hắn.

“Ngươi đã làm gì?”

Đôi mắt của Triệu Dần đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống, định lao đến chỗ chúng ta, nhưng đã bị người ngăn lại.

Người phụ nhân ấy vẫn cứ nắm tai thống lĩnh thị vệ kéo đến, vung tay một cái, đẩy hắn ngã xuống trước mặt Giang Vân Chu.

“Tiểu hầu gia, tên súc sinh này giao cho ngài xử trí!”

Lại gần rồi, ta mới nhận ra người phụ nhân kia chính là Lưu thẩm bán hoành thánh trong kinh thành.

“Nếu năm đó không phải Lão hầu gia thương xót nhà chúng ta, thì ngươi có cửa bước chân vào cung không? Bây giờ lại còn muốn theo người ta hại tiểu hầu gia!”

“Còn cả đệ đệ ngươi, nếu không nhờ Tống đại nhân giúp tìm thư viện, nộp tiền học, thì đào đâu ra cái công danh với vợ hiền?”

“Ngươi là đồ súc sinh, lại dám giơ đao với ân nhân! Hôm nay ta không đánh chết ngươi, thì sau này để người ta chỉ mặt mắng chúng ta là đồ vong ân phụ nghĩa à?”

Nói rồi quả nhiên bà ta giơ tay đấm thùm thụp vào lưng người đàn ông đang nằm dưới đất.

“Hôm nay ta đánh chết ngươi! Đỡ phải để người đời rủa chúng ta không ra gì!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)