Chương 14 - Người Mua Tôi Là Ai
“Người đã già, nếu tự nguyện thoái vị, về quê hương phương Bắc an dưỡng tuổi già
ta cam đoan sẽ không động đến người.”
“Chỉ cần ta làm Vương
ta sẽ dẫn dắt tộc nhân xâm lược phương Nam
mở rộng cương thổ Tây Thục!”
“Phụ vương, thời gian đã mài mòn chí khí của người
ngoài nữ sắc, người còn nhớ cái gì?”
“Nghiệt tử!”
Không ai chấp nhận bị con mình sỉ nhục
nhất là một người từng tung hoành thảo nguyên năm mươi năm như Thác Bạt Hy.
Ông giơ cao trường đao:
“Mơ tưởng!
Hôm nay, ai dám bước vào trướng này, đều phải chết!”
“Phụ vương, nếu đã vậy, đừng trách nhi tử vô tình!”
Thác Bạt Chân phất tay, một đội thị vệ xông vào, vây tròn toàn trướng.
Ta vốn đã nấp trong góc, lúc này bị đẩy ra, ngã nhào ra đất.
Hắn tiến đến, kéo ta dậy, cắn răng:
“Để xem lần này, ngươi chạy đi đâu!”
Ta ngã vào lòng hắn
tay trái giữ chặt trên lưng mình.
Đột nhiên
hắn mở to mắt, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy chuôi kiếm cắm sâu trong ngực
mũi kiếm đã xuyên tim.
Tay hắn rũ xuống.
Ta run rẩy lùi về phía Thác Bạt Hy
nước mắt rơi như mưa:
“Vương… Vương thượng…
Thiếp… thiếp không cố ý…
Thiếp giết người rồi… tha lỗi cho thiếp…”
Ta quỳ sụp bên chân ông, ôm chân khóc lớn.
Phía sau là tiếng gào xé họng của Khả Đôn:
“Con ta!
Giết ả!
Giết ả đền mạng cho con ta!”
Ta vội nép sau lưng Thác Bạt Hy.
Bọn người kia bao quanh Khả Đôn và thi thể Thác Bạt Chân, ánh mắt đầy hoang mang.
Chúng vốn đã đắc tội với Khả Hãn
giờ cột trụ đã ngã
chúng còn đường lui sao?
Một số người trao đổi ánh mắt
ép sát về phía ta và Khả Hãn.
“Các ngươi làm gì?!
Dám làm phản sao?!”
“Khả Hãn già rồi!
Con sói già phải bị bầy sói đuổi đi!”
“Không nên ôm chặt ngôi vị nữa!”
Chúng áp sát.
Lòng ta như lửa đốt.
Thác Bạt Trí đáng chết, sao chưa xuất hiện?!
Nếu còn chậm trễ, ta và ông già này thật sự chết cùng nhau rồi!
Mắt ta dán chặt cửa trướng
trái tim đập như trống trận.
Đột nhiên, tiếng hô kinh hãi vang lên sau lưng.
Đám người trước mặt mắt trợn to, nhìn về phía sau ta.
Ta quay đầu
chỉ thấy một thân ảnh cưỡi ngựa cao lớn, tay cầm trường thương đỏ
lao thẳng về phía ta.
“Đưa tay cho ta!”
Ta theo bản năng đưa tay ra
bàn tay bị nắm chặt
thân thể ta bị kéo vút lên, rơi vào lưng ngựa.
Ngựa vẫn không dừng, phóng đi như gió.
Người trước mặt giương thương
vung mạnh
vải lều bị xé toạc, gió tràn vào như sóng.
Ta chẳng còn tâm trí để nhìn những thứ đó.
Ta chỉ ôm chặt lấy eo người phía trước, toàn thân run rẩy.
“Giang Vân Chu… chàng còn sống.”
“Thật tốt.”
22
Chúng ta vừa xông ra khỏi đại trướng
liền bắt gặp Thác Bạt Trí cùng binh lính đã hẹn trước.
Thấy chúng ta, hắn khẽ trừng mắt kinh ngạc.
“Thác Bạt Trí, phần còn lại giao cho ngươi.
Chúng ta về thôi.”
Người phía trước nâng tay, chỉ về hướng ta:
“Nàng… nàng chính là người đó?”
Ta gật đầu.
Thác Bạt Chân đã chết, những việc sau này không còn cần đến ta.
Ngựa phi như bay
ta ôm chặt người phía trước, gắt lên:
“Dừng lại!”
Giang Vân Chu không quay đầu, cũng chẳng dừng chân
vẫn cái kiểu bông đùa bất cần đời năm xưa.
“Tiểu nương tử gắt thế, dọa ta giật cả mình.”
Ta giật dây cương trong tay chàng, kéo ngựa dừng lại
rồi lật người xuống ngựa.
“Xuống!”
Chàng vẫn ngồi vững trên yên.
Lúc này ta mới nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của chàng:
da dẻ sạm nắng, thân hình gầy gò, y phục tả tơi, dung mạo tiều tụy.
Thế mà trên mặt chàng vẫn nở nụ cười cợt nhả:
“Sao còn không chạy, Thanh Nương?
Nàng muốn cùng ta bị bắt lại làm nô sao?”
“Một mình ta không bảo vệ được nàng đâu…”
Lời nói như gió thổi mây bay
nhưng chàng vẫn không chịu xuống ngựa.
Ta mất kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng dám mạnh tay kéo.
“Giang Vân Chu, ta nói lại lần nữa, xuống ngựa!”
“Tặc…”
“Khó chiều thật.”
Chàng cố làm ra vẻ thản nhiên
nhưng vừa chạm chân xuống đất đã loạng choạng suýt ngã.
“Chỉ là sơ suất!
Ta vừa mới kéo nàng lên ngựa không phải vẫn mạnh khỏe đấy sao?”
Ta chẳng để ý lời chàng nữa, lạnh giọng:
“Đi vài bước thử xem.”
Nghe thế, chàng đứng yên, không nhúc nhích.
“Giang Vân Chu, lại đây.”
Nụ cười ngụy trang trên mặt chàng cuối cùng cũng vỡ vụn
lộ ra một tia mờ mịt và bất lực.
Ta chưa bao giờ thấy chàng như vậy.
Chàng không bước tới
ta tự bước đến, ôm chặt lấy chàng, vùi mặt vào lồng ngực gầy guộc ấy.
“Giang Vân Chu, chàng sợ gì chứ?”
“Chàng ra sao cũng được…
Chỉ cần còn sống…
Chỉ cần chàng sống, là có thể cứu ta.”
23
Chân của Giang Vân Chu đã gãy.
Là lúc trên chiến trường bị quân mình đâm sau lưng, ngã ngựa
rồi gãy chân.
“Ta vẫn tưởng hắn chỉ e dè binh quyền của phụ thân ta
Không ngờ lại thà cấu kết với địch, cũng muốn giết ta cho bằng được!”
Giang Vân Chu cười lạnh:
“Ta còn đem nàng gửi gắm hắn trước khi rời đi…
Hắn khi ấy… hẳn là đã nghĩ cách giết ta rồi.”
“Trước kia ta nghĩ phụ thân ta là bị gian thần hãm hại
Giờ ngẫm lại
chắc gì không có công của phụ tử nhà hắn.”