Chương 12 - Người Mua Tôi Là Ai
Từng lá, từng dòng
là từng đoạn đường chàng rời kinh sau khi chia ly với ta:
“Thanh Nương, phong cảnh dọc đường rất đẹp
chỉ tiếc không có nàng cùng ngắm.”
“Thủ hạ không phục ta, hôm nay ta lôi mấy tên tướng ra đánh một trận.”
“Biên thành gió cát mịt mù, nhưng phong cảnh lại là một nét đẹp rất khác với phồn hoa kinh thành.”
“Hôm nay Tây Thục lại đánh sang
ta mang hai nghìn binh đánh cho hai vạn quân chúng chạy tan tác khắp nơi.
Ta có lợi hại không?”
“Những thành bị chiếm ta đều đã chiếm lại rồi
nhưng sao cảm thấy trận càng đánh càng gian nan…”
“Hôm nay ta bắt được một lính Tây Thục
hắn nói Hoàng đế chúng ta đã sớm dâng mười tòa thành cho chúng.
Ta không tin.”
“Quân lương không đủ nữa rồi
ta định tập kích vương đình của chúng.
Nếu thắng, ta sẽ sớm quay lại kinh thành.”
Lá cuối cùng, gần như bị máu nhuộm đỏ cả trang.
“Thanh Nương, ta không thể quay về nữa.
Nàng hãy rời kinh
tìm một người… mà gả đi thôi.”
Giọng ta run rẩy:
“Ta… ta không tin! Tất cả đều là giả!”
“Ca từng nói, Giang Vân Chu còn sống!”
“Ca nói… ca đã cứu chàng ấy mà!”
Ta đẩy ca ca ra, hắn giữ chặt lấy ta.
“Nếu ta không nói thế, giờ này muội đã bị gả cho Triệu Dần rồi!”
“Ta muốn cứu Tiểu Hầu gia… nhưng khi tin đến tay thì đã quá muộn.
Lúc ta tới nơi, chỉ còn thi thể la liệt đầy đất.”
“Ta không tìm thấy chàng
chỉ tìm được… chồng thư bị vùi dưới cát.”
“Thanh Nương
chàng ấy đã chết rồi, đúng như triều đình báo về:
xương cốt không còn.”
“Muội hãy đi theo ta
chúng ta cùng quay lại kinh thành, báo thù cho huynh ấy, cho phụ mẫu ta, báo thù cho cả Giang gia và Tống gia!”
Ta gạt tay hắn ra, giật lấy dây cương trong tay Thác Bạt Trí.
“Ta không tin!”
“Hôm nay các ngươi nói gì, ta cũng không tin!”
“Ta sẽ tới biên cương
dù chàng ấy còn sống hay đã chết, ta cũng phải gặp lại chàng!”
Roi ngựa quất xuống, ngựa cất vó, hí vang tại chỗ.
Ca ca đứng chắn trước mặt.
“Ta không thể để muội đi chịu chết!”
“Muội muốn đi, thì cứ giẫm qua xác ta!”
Ta không nói một lời, giật dây cương.
Ngựa nhảy vọt lên, vượt qua đỉnh đầu huynh ấy, lao đi vun vút.
18
Nhiều năm không gặp, ca ca vẫn tưởng ta là cô tiểu thư yếu ớt không bước chân khỏi cổng.
Dù nghe đồn nhiều chuyện về ta, hắn vẫn nghĩ, đó là ta bị hoàn cảnh ép buộc.
Hắn không biết
từ cái ngày phụ mẫu chết ngay trước mắt
huynh ấy sinh tử chưa rõ
Tống Thải Thanh mà hắn từng biết, đã sớm chết rồi.
Ta một đường lao về phương Bắc.
Thác Bạt Trí theo sau.
Sau nữa là đội hộ vệ do ca ca phái đến.
Không có sát thủ.
Không nghỉ ngơi.
Chỉ có ta và Giang Vân Chu trong tim.
Thác Bạt Trí cũng ít nói hẳn đi.
Chúng ta cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, đến biên ải vào một buổi chiều tà.
Sa mạc khói mịt, trường hà lặn bóng.
Đúng là cảnh sắc mà Giang Vân Chu từng miêu tả trong thư.
Nhìn vầng dương cuối chân trời
ta lặng lẽ thì thầm:
“Giang Vân Chu… chàng đang ở đâu?”
Ta lục tung mười tòa thành biên giới
không hề có tung tích chàng.
Không hiểu vì sao
Thác Bạt Trí vẫn không rời đi, lặng lẽ đi theo ta.
Ở tòa thành cuối cùng, ta đứng dưới cổng thành
quay đầu nhìn về tường thành ngoài cùng của Đại Hạ.
“Thác Bạt Trí, hãy đưa ta về Tây Thục.”
“Ta sẽ giúp ngươi tranh đoạt vương vị
ngươi giúp ta
tìm Giang Vân Chu giữa đất Tây Thục.
Được không?”
Hắn gật đầu:
“Được.”
19
Ca ca của Thác Bạt Trí, Thác Bạt Chân, là đích tử của Khả Hãn và hiện là người kế vị mạnh nhất.
Hắn có điểm chung với phần lớn người du mục:
coi nữ nhân là vật sở hữu.
Gặp mỹ nhân thì muốn cướp về làm của riêng.
Nhất là nữ tử Trung Nguyên, vốn rất được sủng ái nơi thảo nguyên.
Ngay cả Mễ Lan Nhi, thân mẫu của Thác Bạt Trí, cũng từng bị hắn quấy rối không ít lần.
Thế nên, khi ta theo Thác Bạt Trí tới Tây Thục
toàn bộ hoàng đình đều biết, Tam hoàng tử mang về một mỹ nhân Trung Nguyên.
Chúng ta cùng nhau quỳ trước Khả Hãn Thác Bạt Hy.
“Phụ vương, đây là lễ vật nhi thần mang về tặng người.”
Khả Hãn vỗ vai con trai, cười ha hả.
Đêm đó, đại yến được tổ chức long trọng.
Là “lễ vật”, sau điệu múa trên yến tiệc
ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt thèm khát dán vào người.
Trong số đó, ánh mắt Khả Hãn và Đại vương tử Thác Bạt Chân là nóng bỏng nhất.
Khi vũ khúc chưa hết, ta đã bị Khả Hãn kéo vào lòng.
Nhưng có một ánh mắt khác vẫn không rời khỏi ta, bóng dáng đó, luôn hiện hữu.
Ta ngồi nghiêng trong lòng Khả Hãn, dâng chén rượu cho ông ta.
Rượu chảy xuống cằm. Ta ngẩng đầu
bắt gặp Thác Bạt Chân, liếm môi.
Tiệc tàn, ta dìu Khả Hãn về đại trướng.
Ông ta đã già, vài chén rượu đã ngã ra ngủ mê mệt.
Khi ta bước ra cửa trướng lấy nước
một bàn tay kéo mạnh ta ra ngoài.
Là Thác Bạt Chân.
Hắn mặc ta giãy giụa, kéo ta đến một chỗ hẻo lánh.
Hơi thở hắn nóng rực bên cổ:
“Phụ vương già rồi, sao chịu nổi mỹ nhân thế này…
Không bằng, để ta thương nàng một trận…”