Chương 10 - Người Mua Tôi Là Ai
Nhưng nếu ta làm Khả Hãn
ta sẽ xây cung điện đẹp nhất trên mảnh đất ấy, dâng cho nữ nhân của ta!”
Hắn nghiêng đầu hỏi ta:
“Nàng muốn không?”
Ta cũng nghiêng đầu đáp:
“Muốn, nhưng… không muốn làm nữ nhân của ngươi.”
Hắn cười lớn:
“Được! Ta thích tính cách này của nàng!
Vậy nàng hứa với ta một điều, ta sẽ dâng cung điện đó cho nàng!”
“Điều gì?”
Hắn bỗng ghì lấy eo ta, ôm ta về phía trước, cúi đầu hôn lên môi.
Ta kinh ngạc trừng mắt, theo phản xạ né về sau
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn nâng cung
là chiếc cung ta chẳng biết hắn đã lấy lúc nào từ tay ta
bắn ba mũi tên liên tiếp!
“Đây là điều ta muốn.
Còn cung điện, nàng hãy tự mình tới lấy!”
Sau lưng ta vang lên liên tiếp mấy tiếng “phịch”, là thân xác người rơi từ trên cao.
Ta định ngẩng lên xem, hắn đè đầu ta xuống, không cho ngẩng.
“Tiểu cô nương bướng bỉnh cái gì, ngoan một chút.”
Để hắn tập trung đối phó, ta nằm áp trên lưng ngựa, mắt vẫn dò xét xung quanh.
Hắn bắn hết tên, rút nhánh cây nhọn, dùng thay tên.
Khắp người hắn cũng bị rạch ra đầy vết máu.
Ta biết, tiếp tục thế này, không xong.
Ta còn biết, hắn cũng hiểu rõ.
Hắn đang liều mạng vì ta.
Ta không hiểu vì sao.
Nhưng phụ thân từng nói:
“Đã làm người, có hai thứ không thể mắc nợ.”
“Là gì?”
“Một là tình, hai là mạng.”
“Vì sao?”
“Tình không thể trả, mạng không thể đền.”
Mẫu thân nghe thấy, tưởng phụ thân có hồng nhan tri kỷ, lập tức lôi ra cãi một trận long trời lở đất.
Cãi những gì, ta quên rồi.
Nhưng lời ấy, ta vẫn nhớ.
Mạng ta, không thể đền.
Tình này, không thể trả.
Khi mũi tên bay đến, ta liều mạng nhào lên che cho hắn.
Nhưng vừa đè hắn xuống, đã bị hắn lật lại, ôm ta vào lòng.
Giọng hắn cợt nhả bên tai:
“Sớm biết nàng sẽ không ngoan rồi.”
Tiếng rên đau vang lên sau đó.
Hắn quất roi, ngựa gào lên phi như điên.
“Tống Thải Thanh, nếu hôm nay ta chết, nàng… có nhớ đến ta không?”
Ta cố vùng dậy xem thương thế hắn
hắn ép ta nằm yên trên lưng ngựa, không cho nhúc nhích.
Máu hắn thấm qua áo, ướt đẫm cả áo ta
nóng rực, dính nhớp.
“Buông ta ra!”
Lúc ấy, một giọt nước mắt không biết từ khi nào đã tràn khỏi khóe mắt.
Thác Bạt Trí đưa tay, bàn tay dính đầy máu, lau nước mắt cho ta.
“Vậy là nàng… sẽ không quên ta.”
Tiếng cười trầm thấp vang bên tai:
“Thế là đủ vui rồi.”
Sát thủ đuổi kịp.
Chú ngựa theo ta suốt chặng đường bắc, nam bị ám khí đánh gãy chân
rống lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Khoảnh khắc ngựa ngã, Thác Bạt Trí ôm chặt ta lăn sang một bên.
Hắn đè ta xuống, khẽ cười:
“Xem ra chúng ta phải làm uyên ương bỏ trốn rồi.”
Ta thì gào lên:
“Giang Vân Chu!
Nếu ngươi còn không ra
ngươi sắp mất vợ rồi đó!”
14
Tiếng cười sảng khoái vang lên.
“Tiểu muội, mấy năm không gặp, sao muội lại chẳng biết xấu hổ đến thế?”
Ta ngẩng đầu, không phải Giang Vân Chu.
Là ca ca.
Mấy năm xa cách, ca ca đã không còn dáng vẻ thư sinh năm xưa.
Nước da sạm đen, phong thái trầm ổn, thô ráp nhiều phần.
Chỉ một cái phất tay, binh sĩ dưới trướng lập tức bước lên chắn trước mặt ta và Thác Bạt Trí.
“Ca ca? Giang Vân Chu đâu rồi?”
Ta hỏi dồn, giọng đầy sốt ruột.
Ca ca không trả lời, chỉ liếc nhìn Thác Bạt Trí bên cạnh ta, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Tiểu Hầu gia không tồi, nhưng nếu là Tam hoàng tử, làm ca ca cũng bằng lòng.”
Lời không đáp, khiến lòng ta càng rối bời.
Ta chật vật đứng dậy, nắm lấy cánh tay huynh ấy:
“Giang Vân Chu đâu? Vì sao huynh ấy không đến?”
Ca ca gỡ tay ta ra:
“Cái gì mà kéo với lôi thế? Ca đâu giỏi binh pháp như Tiểu Hầu gia, nên huynh ấy ở lại trấn biên, còn ta đi chiêu binh.”
“Thật sao?”
Ca ca nghiêm mặt:
“Ca bao giờ từng gạt muội?”
Ta vẫn mơ hồ bất an, nhưng không tiện hỏi thêm.
Lúc này, Thác Bạt Trí cũng cố gượng đứng lên, khẽ chắp tay:
“Tướng quân Tống, tiểu vương không phụ sự ký thác.”
Ta kinh ngạc nhìn ca ca:
“Huynh… huynh quen hắn?”
Lại quay sang Thác Bạt Trí:
“Ý ngươi là sao? Là ca ca ta nhờ ngươi đưa ta đến đây ư?”
Ca ca gật đầu:
“Thanh Nương, đây là vị hôn phu năm xưa phụ thân định cho muội.”
Từ miệng họ, ta mới biết được một bí mật cũ:
Thác Bạt Trí chính là con trai của Mễ tỷ tỷ, người hàng xóm từng bị bắt đi năm xưa, mẫu thân hắn cũng chính là hồng nhan của phụ thân thời trẻ.
“Mẫu thân ta bị bắt làm nô tỳ ngoài thảo nguyên, lưu lạc mấy lần, cuối cùng được Khả Hãn thu nhận.”
“Từ nhỏ, bà đã kể rằng ở quê hương xưa vẫn còn một muội muội nhỏ tuổi, có một thiếu niên nhà bên luôn yêu thương nàng hết lòng.”
“Lúc ấy họ còn đùa rằng, nếu thật sự cưới được muội muội kia, hai nhà sẽ kết làm thông gia, một trai một gái thành thân.”
Ta sững người nhìn ca ca:
“Là… mẫu thân?”
Ca ca gật đầu.
“Muội nên gọi hắn một tiếng biểu huynh.”
Sau đó, huynh kể về những chuyện xảy ra sau khi được cứu:
“Khi còn ở chiến trường, ta đã từng gặp biểu huynh Thác Bạt, nhưng chẳng biết chút thân phận gì.
Chỉ đến khi nhận được thư của phụ thân, ta mới hiểu rõ.
Mẫu thân ta cũng được người đưa thư đến.