Chương 8 - Người Mù Tìm Kiếm Tình Yêu
Chàng đáp:
“Để mừng A Phù của ta — được thấy ánh sáng, tái sinh cuộc đời.”
Đêm cuối cùng, khi thuốc bắt đầu phát tác, chàng như lời đã hứa, cài trâm lên mái tóc ta.
Đêm ấy — mọi thứ đều thật rõ ràng.
Gió lớn nổi lên trong viện, lúc chàng ôm ta vào lòng, tim chàng đập mãnh liệt, từng lời chàng nói vẫn còn văng vẳng bên tai ta.
Chàng nói, từ Đài Châu xuôi về phương Nam đến tận Lĩnh Nam, có thể thấy đại hải mênh mông, rừng rậm rợp bóng…
Từ phương Nam ngược về Tây, đến tận Tây Hải, có thể thấy cảnh dài sông lặn nắng, non cao trập trùng.
Lại từ Tây Hải tiến về phía Đông đến Dự Châu, sẽ gặp bình nguyên trải rộng, thảo nguyên vạn dặm không bờ không bến.
Sau cùng ngược lên phía Bắc đến Liêu Đông đập vào mắt chính là tịch dương nơi tái bắc, ngập tràn tuyết trắng.
Chàng kể mãi, kể mãi không dừng.
Sau cùng khẽ hôn lên trán ta, nghẹn ngào nói:
“A Phù, cõi đời này có quá nhiều điều tốt đẹp, phải dùng cả một đời, mới có thể ngắm trọn…”
Ta bật cười, hỏi chàng có phải đang lo lắng không?
“Ừ, có hơi lo.”
“Sợ nàng sẽ không thích dung mạo của ta.”
“Ta thích.” Ta lần tìm, khẽ hôn lên môi chàng: “A Tùng, chàng trông thế nào, ta đều thích.”
“Rất thích, chỉ thích một mình chàng…”
Về sau, gió ngoài kia dường như cũng lặng xuống.
Ta quá đỗi mệt nhọc, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, ta dường như thấy ánh hà quang rực rỡ nơi chân trời.
Tựa hồ cảm nhận được, chàng đang đứng nơi ráng chiều ấy, chăm chú nhìn về phía ta.
Và nói:
“Thiên nam hải bắc, A Phù, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng.”
Khi ấy, ta vẫn chưa hay biết.
Hóa ra A Tùng của ta, cũng có thể… lừa ta.
9
Ta bị ánh sáng đánh thức.
Hai mươi mốt năm nhân sinh, lần đầu tiên có ánh sáng ùa vào đôi mắt ta vào một buổi sớm mai.
Ta mở mắt, ngây người nhìn mọi thứ trước mắt hồi lâu, sau cùng bỗng dưng rơi lệ.
“Giang Tùng…”
Phản ứng đầu tiên của ta, chính là gọi tên chàng.
Ta loạng choạng ngồi dậy, thậm chí quên cả mang giày.
Chỉ mải chạy ra ngoài, để nhìn thấy chàng, để ghi tạc hình dáng chàng vào đáy mắt.
Nắng sớm thật đẹp.
Chiếu rọi cả viện, phủ lên bóng lưng chàng đang nhóm lửa nấu ăn.
Có vẻ chàng không khéo việc nhóm lửa, mãi mà chưa đốt được củi cháy.
Ta không tiến lại gần, chỉ đứng đó gọi:
“A Tùng…”
Thân ảnh kia bỗng khựng lại, viên đá đánh lửa rơi xuống đất, lăn rất xa rất xa.
Chàng quay đầu, thân mình run nhẹ, ánh sáng chan hòa cả viện, phủ đầy lên bóng chàng.
“Là ta.”
Chàng bước về phía ta, thân ảnh dần hiện rõ trước mắt:
“Ta ở đây.”
Chàng cứ lặp đi lặp lại câu ấy:
“Là ta… ta ở đây.”
Trái tim ta bỗng lệch mất một nhịp.
Ta thử gọi một tiếng:
“Giang Tùng?”
Chàng bỗng rơi lệ, kéo ta vào lòng:
“Là ta, A Phù… ta ở đây…”
Mà ta lại lặng lẽ nhìn về phía đống củi vẫn chưa hề bén lửa kia, chợt nhớ về mùa đông năm xưa, lạnh đến thấu xương, chàng từng nhóm lửa sưởi ấm cho ta.
Khi ấy đá đánh lửa chỉ cần chạm khẽ, lửa đã bùng cháy.
Khi ấy, chàng dạy ta rằng, nếu một ngày chàng không còn bên cạnh, ta cũng có thể tự mình nhóm lửa.
A Tùng của ta, từng đơn độc bôn ba khắp thiên nam hải bắc, đã đi qua biết bao mùa đông giá rét một mình…
Sao chàng lại không biết cách nhóm lửa?
“Chàng nói muốn dẫn ta đi nhìn thế gian này.”
Ta buông tay, để mặc chàng ôm lấy ta:
“Vậy khi nào chúng ta khởi hành?”
“Cứ theo lời nàng hôm qua mà nói, trước hết đến Mẫn Châu, được không?”
“Được, vậy thì đi Mẫn Châu.”
Chàng lại nói… “được”.
Nhưng mà A Tùng ơi, chúng ta khi nào đã từng nói sẽ đi Mẫn Châu?
“Chàng có tin không?”
Ta đưa tay, nắm lấy cây trâm mà Giang Tùng từng tặng,
mới phát hiện, đóa hoa chàng khắc trên ấy — chính là phù dung.
Giống hệt với đóa phù dung chàng đã trồng nơi sân viện.
“Chàng tin không?”
Ta gỡ mình khỏi vòng tay người kia:
“Dù chúng ta chưa từng gặp mặt,
dù có kẻ khác học theo giọng chàng có giống đến đâu…”
“Ta vẫn có thể, chỉ trong khoảnh khắc, nhận ra hắn… có phải Giang Tùng hay không.”
Ta đối diện với đôi mắt ngập tràn bối rối và hoảng hốt kia, hỏi:
“Vậy nên, Tạ Tùng Chi…”
“Ngươi tưởng rằng, ngươi là chàng ấy sao?”