Chương 8 - Người Miêu và Bí Mật Hạ Cổ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, trở nên độc địa, nhìn chằm chằm ra sau lưng tôi.

Tôi tò mò quay đầu — là Lý Tình.

Thảo nào…

Hắn nghiến răng nghiến lợi, kích động bật dậy:

“Chính cô ta biết hạ cổ! Cậu quay lại hết rồi đúng không? Gửi đi đi! Gửi rồi tôi mới được giải thoát!”

Trên màn hình điện thoại Lý Tình vẫn còn giao diện quay phim, tôi khẽ thở dài.

Tay đút túi, nhẹ nhàng trấn an Tiểu Thất đang bắt đầu bồn chồn.

Bắt quả tang tôi, trông cô ta có vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy đã bán đứng cô ta.

“Tính tung clip lên à?”

Tôi nhướng mày, nhìn con tử cổ đang nhảy lên người cô ta.

Cô ta siết chặt tay, cắn răng, chưa quyết được.

Thôi thì… để tôi giúp cô ta một tay.

“Cô có biết vì sao tôi hạ cổ hắn không?”

Nước mắt cô ta chực trào, khẽ lắc đầu.

Tôi chỉ về phía mô đất nhỏ phía sau:

“Ở đó là xác một con mèo bị hắn hành hạ đến chết. Ngày cô thấy hắn đào đất, là để chôn mèo.”

“Đừng nghe cô ta nói bậy! Tôi không phải loại người như vậy!” — Hắn hoảng hốt, nhào đến Lý Tình, định giật lấy điện thoại.

Tôi thở dài, búng tay một cái.

Hắn lập tức lăn lộn dưới đất vì đau đớn, mồ hôi túa ra như mưa, gân xanh nổi đầy tay.

Lý Tình hoảng loạn né tránh, như con nai con bị giật mình.

“Nếu không tin, cô cứ đào lên mà xem.”

Tôi khoanh tay, dựa lưng vào gốc cây, nhàn nhã thưởng thức màn kịch.

Cô ta nhìn tôi trân trối, ánh mắt trống rỗng, đứng bất động như bị đóng băng. Nếu không phải tiếng rên rỉ của Lục Gia Đống bên cạnh, tôi còn tưởng thời gian đã ngưng đọng.

Cô ngẩng đầu lên: “Tôi không quay lại…”

Tôi gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Thất thu tử cổ từ tai cô ta về.

Cô ta từng chắc nịch tôi biết hạ cổ, giờ xác nhận rồi lại chẳng biết làm gì tiếp theo.

Tiếng rên của Lục Gia Đống bắt đầu thu hút sự chú ý của người đi đường.

Tôi khẽ nói:

“Hắn ngược đãi mèo, bị chúng tôi phát hiện. Giờ đang đe dọa chúng tôi. Tụi mình vừa xuất hiện, hắn đã ngã lăn ra đất rồi. Rõ chưa?”

Cô ta chợt hiểu, gật đầu lia lịa.

Tôi búng tay lần nữa — hắn ngất xỉu vì đau.

Khi giáo viên đến, tôi và Lý Tình cùng đưa ra lời khai trùng khớp. Lục Gia Đống thì cứ khăng khăng tôi biết hạ cổ.

Cô cố vấn chỉ biết lắc đầu: “Tôi nghĩ cậu ta bị hoang tưởng bị hại rồi.”

Sau chuyện đó, Lý Tình chính thức xin chuyển phòng.

Tôi nhìn ba bạn cùng phòng mới chuyển đến — trong lòng ngứa ngáy.

Một người chuyên bắt chước, một người thích cà khịa, một người ngủ ngáy như sấm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)