Chương 1 - Người Mẹ Trung Lập

Kiếp trước, em trai cố tình sửa nguyện vọng thi đại học Hoa Thanh của tôi thành một trường cao đẳng vô danh.

Mẹ tôi sau khi biết chuyện chỉ cười nuông chiều:

“Ta giữ lập trường trung lập, không giúp ai cả, dù sao cũng đều là con của ta.”

Sau khi đi làm, tôi gửi tiền cho bà nội dưới quê để dưỡng già.

Nhưng em trai lại lén lấy số tiền đó đi đánh bạc, cuối cùng mang nợ một khoản khổng lồ.

Lúc chủ nợ đến đòi tiền, mẹ tôi liền đẩy tôi ra phía trước:

“Nợ nần chia đôi, ta là một người mẹ trung lập.”

Mãi đến lúc ấy tôi mới hiểu, thì ra trung lập cũng là một loại thái độ.

Vậy nên kiếp này, tôi tranh thủ đón bà nội từ quê lên sống cùng.

Bà nội mắng bà ấy, mẹ tôi nhẫn nhịn; bà nội đánh bà ấy, mẹ tôi cũng chịu đựng.

Cuối cùng mẹ tôi không chịu nổi nữa, đòi tôi đưa bà nội về quê.

Tôi lại mỉm cười:

“Một người là mẹ tôi, một người là bà tôi.”

“Tôi phải giữ trung lập, không giúp ai cả.”

01

“Ây da, chuyện em trai con hắt nước nóng vào con ấy hả, mẹ không giúp ai hết, các con đều là con của mẹ, mẹ phải giữ trung lập.”

“Với lại con trai mà, nghịch một chút cũng bình thường thôi, mà mẹ thấy con cũng chẳng bị gì to tát cả…”

m thanh đứt đoạn vang lên bên tai, cùng với cơn đau rát nơi lồng ngực do nước nóng dội vào khiến tôi dần lấy lại ý thức.

Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi thấy gương mặt quen thuộc đang đứng trước mặt mình — em trai tôi mười hai tuổi, Lâm Diệu Tổ, trong tay còn cầm chiếc bình giữ nhiệt có in hình hoạt hình.

Tôi hơi sững người.

Trên mặt Lâm Diệu Tổ hiện rõ nụ cười đắc ý và xấu xa, nụ cười ấy tôi quá quen rồi, mỗi lần nó làm được trò quái ác nào đó đều sẽ cười như vậy.

“Đáng đời! Ai bảo chị không cho em chơi game!” Giọng Lâm Diệu Tổ the thé chói tai, nó lắc lắc cái bình rỗng trong tay, “Mẹ nói rồi, em muốn làm gì cũng được!”

Những lời quen thuộc ấy khiến đầu tôi choáng váng, tôi nhận ra mình đã trọng sinh về trước kỳ thi đại học.

Kiếp trước, chỉ vì tôi không cho nó chơi game, Lâm Diệu Tổ lén sửa nguyện vọng thi đại học của tôi, đổi Hoa Thanh thành một trường cao đẳng vô danh.

Mẹ biết chuyện lại không hề tức giận, chỉ cười nuông chiều: “Chuyện này mẹ giữ trung lập, không giúp ai cả, dù sao cũng đều là con mẹ. Mà giờ cao đẳng cũng tốt, mẹ vốn dĩ cũng muốn Nhất Nhất học cao đẳng.”

Lâm Diệu Tổ khi lớn lên, dưới sự nuông chiều của mẹ, đã mang nợ cờ bạc chồng chất.

Khi chủ nợ đến đòi tiền, mẹ tôi lại đẩy tôi ra phía trước: “Hai đứa thì chia đôi nợ, mẹ là người mẹ trung lập. Trước cứ tìm con gái mẹ đi đã.”

Lúc quần áo bị xé toạc, tôi mới thực sự hiểu ra, cái gọi là trung lập chẳng qua chỉ là tấm màn che cho sự thiên vị.

Sống lại một đời, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa.

Tôi chộp lấy ấm nước nóng bên cạnh vừa được rót đầy, rút nút ra, giơ cao tay dội thẳng lên đầu Lâm Diệu Tổ.

“Aaaa —! Lâm Nhất Nhất chị điên rồi à! Chị dám dội nước nóng vào em!”

Tiếng gào thét của Lâm Diệu Tổ như muốn lật tung mái nhà, mẹ tôi lập tức lao đến kiểm tra tình hình, rồi quay lại gào vào mặt tôi: “Đồ điên, mày đang làm cái gì vậy!”

Tôi đặt ấm nước xuống, vết bỏng trên ngực âm ỉ đau, nhưng tôi vẫn mỉm cười bình thản với họ: “Nó lúc nãy đi qua va phải thôi mà, con trai nghịch một chút chẳng phải bình thường hả mẹ?”

“Với lại, mẹ không phải giữ trung lập sao?”

Nói xong, tôi mặc kệ vẻ mặt méo mó của họ và cái tát mà mẹ giơ lên định đánh, lập tức xoay người chạy vào phòng ngủ.

Tôi phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao để “hiếu thảo” với người mẹ trung lập này cho phải.

02

Hôm sau, trong bữa cơm, tôi nhân lúc bố có mặt ở nhà liền đưa ra đề nghị: “Bố, con muốn đón bà nội lên thành phố ở một thời gian.”

Tiếng cười nói rôm rả trên bàn ăn lập tức im bặt.

Mẹ tôi quay đầu lại, cau mày: “Bà nội sống ở quê tốt mà, lên thành phố làm gì?”

Lâm Diệu Tổ cũng ngồi thẳng dậy, mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Con không muốn ở chung với bà già đó đâu! Bà ấy suốt ngày mắng con! Bà mà đến con sẽ dọn sang nhà bạn ở!”

“Lâm Diệu Tổ! Đó là bà nội con đấy!” Còn chưa kịp để tôi nói thêm gì, bố đã hiếm hoi nổi giận.

Trong nhà này, bố tôi vì bận công việc nên rất ít khi can thiệp chuyện gia đình, nhưng mỗi khi liên quan đến bà nội, thái độ của ông lại đặc biệt kiên quyết.

Tôi cúi đầu ăn cơm, giấu nụ cười đang hé nơi khóe môi.

Ngày đầu tiên sống lại, nước cờ đầu tiên của tôi đã được đặt xuống.

Hôm sau là cuối tuần, bố lái xe từ sáng sớm về quê đón bà nội.

Mẹ tôi từ sáng đã bồn chồn không yên, dọn dẹp nhà cửa hết lần này đến lần khác, còn đặc biệt dặn Lâm Diệu Tổ phải “cư xử cho tử tế”.

“Lâm Nhất Nhất, sao chị cứ nhất định phải đón cái bà già đó về hả?” Lâm Diệu Tổ nhân lúc mẹ không chú ý, ghé lại gần tôi, thì thầm đe dọa.

“Chị nghe đây, đừng tưởng có người chống lưng thì ngon nhé, nhà này vẫn là tao làm chủ!”

Tôi nhìn gương mặt đã hơi bóng nhẫy dù mới mười hai tuổi của nó, trong lòng trào lên cảm giác buồn nôn khi nhớ đến biểu cảm đắc ý kiếp trước lúc nó lén sửa nguyện vọng thi đại học của tôi.

“Diệu Tổ, sao em lại nói bà nội như vậy chứ?” Tôi cố tình nâng cao giọng, “Bà nội thương em biết bao, lần nào lên cũng mang trứng gà quê và thịt xông khói cho em.”

Mẹ tôi từ trong bếp ló đầu ra: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu ạ, Diệu Tổ nói nhớ bà nội, hỏi con bà thích ăn gì để đi mua.” Tôi tươi cười nói.

Lâm Diệu Tổ trợn tròn mắt, rõ ràng không ngờ tôi lại chơi chiêu này. Mẹ liếc nhìn nó đầy nghi ngờ, rồi không nói gì thêm.

Ba giờ chiều, xe bố tôi đỗ dưới nhà.

Tôi là người đầu tiên chạy xuống đón, giúp bà nội xách hành lý.

Bà nội trông khỏe hơn trong ký ức của tôi, lưng thẳng, ánh mắt sắc sảo.

Thấy bà, sống mũi tôi bất giác cay cay.

Vì chính sách sinh đẻ có kế hoạch, mẹ tôi để sinh đứa thứ hai đã đưa tôi về quê cho bà nội nuôi, quãng thời gian tuổi thơ ấy là những năm tháng tôi vô ưu vô lo nhất.

Nhưng đến khi tôi học cấp ba, bị bố mẹ đón về, tôi từ đứa cháu gái được cưng chiều trong tay bà trở thành con sen của Lâm Diệu Tổ.

Kiếp trước, tôi vừa mới đi làm đã bị món nợ cờ bạc khổng lồ của Lâm Diệu Tổ đè nặng, ngày nào cũng quay cuồng lo toan, vì chút tiền lương và thưởng ít ỏi mà suýt phải ngủ lại công ty.

Không ngờ mẹ tôi lại giấu kín chuyện bà nội bị tai biến, thậm chí còn lén giữ lại tiền tôi chuyển cho bà.

Chuyện đó là do Lâm Diệu Tổ vô tình buột miệng trong lúc cãi nhau với tôi mà tôi mới biết được.

Biết bà bị bệnh, tôi vội vã chạy về quê, nhưng khi đến nơi, bà đã không còn nói được nữa, chỉ nắm chặt tay tôi bằng những ngón tay gầy guộc như cành khô, đôi mắt đục ngầu đầy lo lắng.

“Nhất Nhất, bà không bảo vệ được con nữa rồi… sau này con phải sống thật tốt… tránh xa ba mẹ con ra, bay đi con…”

“Bà nhìn con lớn lên từ một đứa nhỏ xíu thế này, đứa cháu ngoan của bà lại bị họ hành hạ đến thế, thật là thất đức mà…”

Giọng bà như ống bễ mục nát, còn tim tôi như bị một bàn tay lớn bóp chặt, đau đến nghẹt thở.

Đến khi tôi khóc nức nở thề với bà “sau này nhất định sẽ sống vì bản thân”, bà mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra và nhắm mắt lại.

Lúc thu dọn di vật, tôi tìm thấy dưới gối bà một chiếc hộp sắt, bên trong xếp gọn gàng tất cả bằng khen của tôi từ nhỏ đến lớn, còn có một cuốn sổ tiết kiệm đã ngả màu vàng — số dư vừa đúng bằng một năm học phí của đại học Hoa Thanh.

Mặt sau sổ tiết kiệm viết bằng bút chì: “Dùng cho Nhất Nhất học đại học, đừng cho nó biết.”

Nét chữ xiêu vẹo, là do bà dùng tay trái luyện suốt ba tháng sau khi bị liệt tay phải mới viết được.

Nghĩ đến chuyện xưa, tôi phải cắn chặt môi mới không bật khóc thành tiếng.

03

“Nhất Nhất lớn rồi đấy.” Bà nội mỉm cười vỗ vai tôi, rồi lập tức nghiêm mặt nhìn mẹ tôi và Lâm Diệu Tổ đang đứng ở cửa, “Sao, không hoan nghênh bà già này à?”

Mẹ tôi vội nặn ra một nụ cười: “Mẹ nói gì thế, mau vào nhà ngồi đi. Diệu Tổ, gọi bà nội đi con.”

Lâm Diệu Tổ không tình nguyện lắm, miễn cưỡng gọi một tiếng, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Bà nội hừ lạnh một tiếng: “Vẫn cái thói đó, bị các người chiều hư rồi.”

Nụ cười trên mặt mẹ tôi lập tức đông cứng lại.

Tôi đỡ bà nội vào trong nhà, trong lòng hân hoan rạo rực. Lá chắn của tôi đã đến rồi.

Sự xuất hiện của bà nội hoàn toàn làm thay đổi cục diện trong nhà.

Ngay tối hôm đó, bà đã chỉ trích ngay món ăn mẹ nấu quá mặn và quá nhiều dầu: “Con trai tôi ngày nào cũng ăn mặn thế này, bảo sao huyết áp cao!”

Mặt mẹ tôi lúc đỏ lúc trắng: “Mẹ à, Kiến Quân thích ăn đậm vị một chút…”

“Thích cái gì? Lần trước đi khám bác sĩ đã dặn phải ăn nhạt bớt dầu rồi, cô làm vợ kiểu gì vậy?” Bà nội chẳng nể nang gì cả.

Tôi ngồi bên lặng lẽ ăn cơm, trong lòng sướng rơn.

Kiếp trước, mẹ tôi lúc nào cũng lấy cớ “bố con thích ăn đậm” để nấu món nào cũng bóng mỡ, ngay cả rau luộc cũng phải xào với cả lạng mỡ heo.

Năm tôi mười lăm tuổi, do ăn uống kiểu đó lâu dài, tôi bị viêm dạ dày mãn tính, nửa đêm đau quằn quại co ro trên giường.

Mẹ tôi kéo chăn lên, phản ứng đầu tiên không phải là đưa tôi đi bệnh viện mà là tát tôi một cái như trời giáng:

“Tuổi đầu mà đã hư hỏng! Có phải ra ngoài làm bậy nên có thai rồi không?!”

Hôm đó, tôi tự ôm bụng đi đến bệnh viện.

Bác sĩ nhìn kết quả nội soi thì nhíu mày: “Em gái à, cái dạ dày của em sắp bị ngâm dầu đến loét ra rồi.”

Đọc tiếp