Sinh nhật mẹ, tôi cầm chặt số tiền nhặt ve chai suốt một năm mới gom được, chạy đến siêu thị mua chiếc bánh kem trái cây đẹp nhất.
Tôi háo hức đưa bánh đến trước mặt mẹ.
Nhưng mẹ bỗng hét lên, túm lấy tóc tôi, đập mặt tôi vào chiếc bánh — hết lần này đến lần khác.
“Thằng ác quỷ cha mày cũng dùng trái cây để lừa tao!”
“Bây giờ mày cũng muốn hại tao à? Sao mày không chết chung với nó đi!”
Con dao trên bàn cắm thẳng vào mắt tôi, đau đến mức tôi ngất lịm.
Bà ngoại sợ tôi lại khiến mẹ phát điên, liền nhốt tôi vào tầng hầm, rồi đau lòng dẫn mẹ đến bệnh viện tâm thần điều trị.
Đột nhiên, chiếc điện thoại cũ nát trong góc vang lên.
Tôi đội trên đầu đầy máu, run rẩy nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt, ngọt ngào.
“Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm tăng ca nhé, con tan học sẽ tự về nhà. Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con mà…”
Thì ra đầu dây bên kia là mẹ — người mẹ vẫn còn trong sạch, chưa từng bị tổn thương.
Và sinh nhật mười tám tuổi của mẹ, chính là ngày mẹ gặp phải con quỷ đó.
Tôi cố gắng nuốt xuống cơn đau, giọng run rẩy, từng chữ như rướm máu.
“Đừng tự đi! Con phải chờ bà đón ở trường, và tuyệt đối không được ăn bánh của người lạ.”
Tôi muốn bảo vệ mẹ, dù cái giá là tôi sẽ biến mất.
 
                 
                                
Bình luận