Chương 6 - Người Mẹ Trở Về Từ Địa Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Thẩm Như Niệm theo phản xạ lùi lại một bước, trốn sau lưng tôi.

Tay ông ta khựng lại giữa không trung, ánh mắt như bị kim đâm.

Tôi hừ lạnh, ôm lấy con bé: “Giờ mới biết lỗi? Vậy trước đó anh ở đâu? Thẩm Vực Châu, chuyện con gái, chúng ta còn lâu mới xong!”

Ông ta hít sâu một hơi, quay sang tôi, ánh mắt phức tạp: “Vãn Vãn… anh thật sự biết lỗi rồi. Nhưng mà… thật sự là em sao? Em… thật sự trở về rồi ư?”

Tôi lạnh giọng: “Nếu không phải vì con gái bị bắt nạt đến thảm như vậy, tôi cũng chẳng rảnh mà từ địa phủ quay lại đòi nợ anh!”

Nói xong, tôi kéo tay con gái: “Đi, Như Niệm, mẹ dẫn con đi ăn ngon. Sau đó, chúng ta từ từ thanh toán nợ máu với đám người này.”

Khi đi ngang qua Thẩm Vực Châu, tôi hạ giọng: “Tối về nhà tính sổ riêng với anh, đồ chó.”

Thẩm Vực Châu đứng nguyên tại chỗ, đưa tay lên xoa gò má còn nóng rát, vậy mà lại nở một nụ cười – nụ cười đầu tiên sau mười năm.

“Được, về nhà tính.”

Thấy tôi dắt con gái chuẩn bị rời đi, Thẩm Vực Châu vội vàng bước lên, rút từ túi trong áo vest ra một chiếc thẻ đen, nhét vào tay tôi.

“Vãn Vãn… những năm qua là anh sơ suất. Thẻ này không giới hạn mức tiêu. Em cứ dẫn Niệm Niệm đi mua những gì hai mẹ con thích, xem như anh đền bù một chút.”

Giọng ông ta đầy áy náy và dè dặt.

Tôi liếc qua chiếc thẻ đen sang trọng ánh lì lì kia, không khách sáo mà giật lấy luôn.

“Cũng còn chút lương tâm. Nhưng đừng tưởng tí tiền lẻ này có thể bù lại mười năm anh mù mắt!”

“Niệm Niệm, đi thôi! Mẹ dẫn con đi quét sạch mọi gian hàng! Thích gì mua nấy! Hôm nay nhà mình chỉ có một chữ thôi: SƯỚNG!”

Thẩm Như Niệm nhìn chiếc thẻ đen trong tay tôi, lại nhìn tôi, trong đôi mắt cuối cùng cũng ánh lên chút rực rỡ vốn thuộc về một cô gái trẻ.

Dù rất yếu ớt… nhưng đó là hy vọng.

Vài tiếng tiếp theo, tôi đưa Thẩm Như Niệm trải nghiệm thế nào là ‘tiêu tiền để xả giận’.

Từ Hermès đến Chanel, từ trang sức, đồng hồ đến thời trang cao cấp – chỉ cần con bé dừng mắt lại hơn 2 giây, tôi vung tay: “Gói lại!”

Nhân viên cửa hàng cung kính như đón nữ hoàng.

Từ ban đầu rụt rè không dám chọn, Thẩm Như Niệm dần dần thử cầm lên xem, rồi chọn lựa, gương mặt bắt đầu có lại nụ cười.

“Mẹ, cái váy này đẹp không?” – Con bé giơ ra một chiếc váy.

“Mua! Hợp tuyệt đối với cái túi ban nãy!”

“Mẹ, màu son này thì sao…” “Mua hết tất cả các màu luôn!”

Chúng tôi tay xách nách mang, gần như khuân sạch nửa trung tâm thương mại.

Nhìn con bé dần dần hồi sinh, lồng ngực tôi cũng đỡ nghẹn một chút.

Thế nhưng, trong khi mẹ con tôi đang tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi ấy, một cơn bão nhắm vào tôi đang lặng lẽ nổi lên trên mạng xã hội.

Đêm khuya, chúng tôi trở về biệt thự, tay xách đầy chiến lợi phẩm.

Không ngờ Thẩm Vực Châu lại đích thân vào bếp, làm hẳn một bàn thức ăn…

Hình thức thì… thảm không nỡ nhìn. Rõ ràng là mười năm qua kỹ năng nấu ăn vẫn còn ở level 0.

Ông ta ngượng ngùng xoa tay: “Anh nhớ trước đây em từng nói muốn ăn đồ anh nấu…”

Tôi giật giật khóe miệng: “Cảm ơn, nhưng tôi sợ ăn xong là được quay lại địa phủ luôn không kịp trăn trối.”

Thẩm Như Niệm nhìn chúng tôi, không nhịn được “phụt” một tiếng bật cười.

Không khí vừa mới ấm lên một chút, thì trợ lý Vương lại hớt hải gọi tới.

“Tổng giám đốc Thẩm! Không ổn rồi! Phu nhân… phu nhân lên hot search rồi!”

Chúng tôi lập tức mở điện thoại.

Chỉ thấy trong top 10 từ khóa hot search, có đến 7-8 từ liên quan đến tôi:

#PhuNhânHọThẩmSốngLạiSauKhiChết

#ChấnĐộng!MẹCủaThẩmNhưNiệmNghiDùngTàThuậtHoànDương

#BócTrầnBíMậtHàoMôn: MượnXácHoànHồnVìCớGì

#YêuCầuCơQuanChứcNăngĐiềuTraNhàHọThẩm

Tôi bấm vào video được xem nhiều nhất – hóa ra là ba kẻ xấu xa: Trương Thúy Phân, Thẩm Vi Vi và Hướng Nam Trạch!

Cả bọn đang ở chỗ giống như hầm đậu xe, khóc lóc nói vào camera.

Trương Thúy Phân nước mắt nước mũi tèm lem: “Tôi dám lấy mạng mình ra đảm bảo! Phu nhân Lâm Vãn Vãn đã chết cách đây mười năm, chính mắt tôi chứng kiến!

Người phụ nữ bây giờ tuyệt đối là yêu quái! Là ác quỷ! Không biết dùng tà thuật gì để chiếm xác người khác rồi quay về hại người!”

Thẩm Vi Vi rưng rưng như hoa lê gặp mưa: “Cô ta đáng sợ lắm! Sức mạnh kỳ quái, có thể khiến đồ vật xuất hiện từ không khí… Cô ta nhất định là ma quỷ!

Cô ta trở lại là để trả thù xã hội, trả thù nhà họ Thẩm!

Chị tôi nhất định đã bị cô ta điều khiển!”

Hướng Nam Trạch giả bộ đau đớn, nghẹn ngào nói: “Trước đây dù tinh thần Như Niệm không ổn định, nhưng tuyệt đối không hoang phí, vô tình như bây giờ!

Tất cả là do ‘thứ kia’ mê hoặc cô ấy! Xin các cao nhân hãy cứu lấy Như Niệm, trừ khử yêu quái đó đi!”

Bình luận dưới video đầy phẫn nộ và hoang mang:

【Thật hay đùa vậy? Sống lại sau khi chết á?】

【Mau mời đạo sĩ bắt yêu! Ghê quá đi!】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)