Chương 8 - Người Mẹ Mang Theo Giỏ Rau Trong Gió Lạnh
Hạo Hạo theo cha, con gái tôi tay trắng rời đi.
Không còn nơi nào để đi, nó đành trở về nhà mẹ đẻ.
“Mẹ, con biết trước kia con sai rồi, con không nên đối xử với mẹ như vậy…”
Nó nắm chặt tay tôi, van nài:
“Giờ con thật sự không còn chỗ nào đi…”
Tôi nhìn khuôn mặt gầy rộc, đôi mắt đỏ ngầu của nó, trong lòng không khỏi nhói lên. Dù gì, cũng là đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra.
Tôi thở dài:
“Con muốn ở lại bao lâu cũng được. Nhưng có một điều: tiền đền bù, mẹ sẽ không cho con một xu nào hết.”
Con gái tôi đỏ hoe mắt, gật đầu, không nhắc đến chuyện tiền nữa, lặng lẽ ở lại.
Hai ngày sau đó, nó rất siêng năng, sáng sớm đã dậy phụ con dâu tôi dọn dẹp sân, hái rau nấu ăn, lời nói hành xử đều dè dặt, cố gắng lấy lòng.
Nhưng đến sáng ngày thứ ba, tôi dậy thì không thấy nó đâu.
Trên bàn ăn là nồi cháo kê và đĩa rau xào nó nấu, bên cạnh là một mẩu giấy ghi chú:
“Mẹ, con xin lỗi, con vẫn quyết định ra ngoài ở.”
“Sống ở đây, mỗi lần thấy mẹ là con lại nhớ đến chuyện hôm đó, lòng con không yên được.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng làm việc, tự lực sống tử tế. Đợi đến khi con thật sự sống có bản lĩnh, con sẽ quay về hiếu thuận với mẹ.”
Tôi cầm mẩu giấy, đọc đi đọc lại, chỉ mong lần này con thật sự đã biết hối hận.
Niềm vui nối tiếp nhau kéo đến.
Chẳng bao lâu, con dâu ôm bụng chạy đến reo lên:
“Mẹ! Con có bầu rồi!”
Tôi sững người một lát, sau đó mắt cũng đỏ hoe theo. Hai đứa cưới nhau bao năm, cuối cùng cũng có con. Tôi – bà nội – cũng sắp có việc để làm rồi.
Trời đẹp, tôi thường dắt con dâu ra ngoài đi dạo, nó còn hay rủ tôi ăn mấy món giới trẻ thích, nào là trà sữa, nào là xiên nướng.
Nói thật, mấy món đó cũng ngon thật đấy.
Khi cháu tôi tròn một tuổi, cả nhà chúng tôi chuyển lên thành phố, vào căn nhà từng do con dâu trả tiền cọc khi cưới.
Nhà không lớn, nhưng sạch sẽ, ấm áp.
Ban công tràn ngập xanh tươi với chậu lục thảo, sen đá do con dâu chăm.
Phòng khách dán đầy ảnh gia đình: ảnh cưới của con trai và con dâu, ảnh tôi bế cháu lúc đầy tháng, ảnh cả nhà đi bắt còng biển…
Nhìn cuộc sống trước mắt, tôi không nhịn được mỉm cười.
Thật tốt biết bao.
HẾT