Chương 3 - Người Mẹ Kế Khó Hiểu
3
Thế là suốt ba năm cấp ba, tôi mặc cùng một bộ đồng phục.
Sau này tôi cao lên, váy mặc trông ngắn hơn so với bạn khác, nhưng cũng không đến mức phản cảm.
Thế mà bà chẳng thèm nghe tôi giải thích.
Mỗi câu nói của bà như bức tường, chặn đứng mọi nỗ lực giãi bày của tôi.
Tôi lại một lần nữa bật khóc tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
Cảm giác tuyệt vọng như sóng trào muốn nhấn chìm lấy tôi.
Không hiểu sao, tôi chân trần bước đến bên cửa sổ.
Phía sau vang lên một giọng run run gọi tôi:
“An Ninh…”
Tôi sững người quay lại — là khuôn mặt quen thuộc của dì Triệu.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt hạnh của dì dường như cũng đang rưng rưng ánh lệ.
“An Ninh, dì biết cháu đã chịu rất nhiều ấm ức. Nhưng con người sống là để giữ lấy một hơi thở. Nếu cháu chết rồi… thì chẳng còn gì nữa.”
“Yên tâm đi, dì đã bàn với ba cháu rồi. Dù có bán hết gia tài, tụi dì cũng sẽ kiện đến cùng, bắt những kẻ xấu phải trả giá.”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là… cháu phải sống.”
“Ba cháu rất nhớ cháu. Hãy để ông ấy được thấy, An Ninh của bây giờ, đã lớn rồi, có được không?”
Tôi bật khóc thành tiếng, tất cả tủi thân và uất nghẹn bao năm qua như được dịp trào ra không kiềm chế.
Tôi không nhớ mình đã thiếp đi như thế nào.
Lúc tỉnh lại, tôi thấy trên người là bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Ngồi bên chiếc ghế cạnh cửa sổ là người bố tôi đã lâu không gặp — ông đã kết thúc sớm chuyến công tác để trở về vì tôi.
Thấy tôi mở mắt, ông như muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
“An Ninh, ba đã bàn với dì Triệu rồi. Từ nay con ở với ba nhé, được không?”
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay ông, trong lòng bỗng thấy mơ hồ.
Từ nhỏ, tôi luôn nghe mẹ nói rằng ba là một người đàn ông vô trách nhiệm.
Khi đó mẹ đã mang thai tôi, vậy mà ba vẫn cương quyết ly hôn như bị quỷ ám.
Tôi lớn lên bên mẹ, từng nghĩ kiểu tình thương nghẹt thở ấy là điều bình thường.
Nhưng bây giờ… tôi dường như đã hiểu vì sao năm xưa ba lại muốn ly hôn bằng mọi giá.
Lúc ăn sáng, ba và dì Triệu dò xét ý tôi từng chút một.
“Nếu năm nay con thấy chưa sẵn sàng thì học lại một năm cũng được, sang năm thi lại cũng chẳng sao, còn vững vàng hơn nữa.”
“Đúng vậy, ba sẽ cố kiếm thêm tiền. Cho dù không thi đại học, cả nhà mình vẫn có thể sống yên ổn qua ngày.”
Sau bữa sáng, tôi vô tình nghe được dì Triệu đang nói chuyện với Cư An:
“Ban đầu mẹ hứa với con, thi đại học xong sẽ mua cho con một chiếc xe đạp địa hình, nhưng giờ tình hình có chút thay đổi… Con thấy chị con dạo này tâm trạng không tốt lắm đúng không?”
“Xe đạp có thể đợi sau, mẹ muốn đăng ký cho chị một tour du lịch nước ngoài sau kỳ thi.”
Giọng của Thẩm Cư An vang lên không chút do dự:
“Vâng, vậy thì để dành cho chị đi. Thi xong rồi con có thể đi làm thêm để tự mua cũng được.”
“Chị là con gái mà, chúng ta nên chăm sóc chị nhiều hơn.”
Khoảnh khắc ấy, tôi như bị một cái tát vô hình giáng vào mặt.
Rất nhiều cảm xúc đan xen khiến đầu óc tôi trở nên tỉnh táo lạ thường.
Ba tôi chỉ là một nhân viên bình thường.
Dì Triệu bán cơm hộp trước cổng trường.
Ngôi nhà này vốn chỉ đủ cho ba người ở, nhưng từ khi tôi đến, Thẩm Cư An đã phải chuyển sang căn phòng chứa đồ.
Trong đó chỉ có một chiếc giường đơn giản.
Thế mà chẳng ai từng than phiền gì.
Không ai nói: “Chúng tôi đã hy sinh vì cháu như vậy, cháu phải thế này thế kia mới xứng đáng.”
So với họ, tôi – người chỉ vì một chút khó khăn liền muốn gục ngã – thật sự quá ích kỷ.
Giờ tôi có một gia đình sẵn sàng hiểu và ủng hộ mình.
Vậy thì còn điều gì mà tôi không thể đối mặt nữa?
Tối hôm đó, tôi nói với ba và dì Triệu:
“Con muốn quay lại trường.”
“Con sẽ thi đại học.”
Sau khi quay lại trường, tôi được kiểm tra một bài đánh giá nhỏ.