Chương 3 - Người Mẹ Điên Loạn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hứa Tô Minh vẫn lạnh lùng như mọi khi, chỉ im lặng chờ tôi phát điên, nhìn tôi “chứng thực” danh hiệu bà mẹ tâm thần. Cách anh ta quan sát tôi không khác gì Sang Sang.

Lúc này, tôi cũng buộc phải thừa nhận: đây là sự “di truyền tận xương tủy” – cùng một dòng máu lạnh, cùng kiểu hành hạ người khác đến phát điên.

Anh ta thở dài, lắc đầu, đứng dậy đánh răng, vẻ mặt thờ ơ mặc vest rồi ra khỏi nhà.

Trong phòng, chỉ còn lại cô con gái với cái quần đầy phân và một người mẹ đang bên bờ sụp đổ cảm xúc.

Lúc này, khán giả livestream cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó bất thường:

【Bố của đứa trẻ? Cứ thế mà bỏ đi à? Chẳng khác nào góa phụ nuôi con còn sống sờ sờ!】

Nhưng lập tức có người phản bác:

【Biết đâu anh ấy phải đi làm, sắp trễ giờ rồi, nuôi cả nhà đâu phải chuyện dễ, đừng trách đàn ông quá mức.】

【Vả lại, con gái đi vệ sinh thì bố quản thế nào được? Đàn ông động vào đống bẩn ấy có kiếm được tiền đâu?】

Tranh cãi trong khung chat khiến livestream càng nóng hơn, thu hút thêm nhiều khán giả vãng lai mới.

Bầu không khí trong phòng lạnh ngắt, tôi chợt cảm thấy đứa trẻ trước mặt – Sang Sang – dường như có phần xa lạ.

Ký ức về những ngày con bé nằm trong nôi, ngoan ngoãn, dễ thương đang dần mờ nhạt. Cảnh lần đầu tiên con gọi tôi là “mẹ” cũng đang phai dần.

Sang Sang xoay người bồn chồn vì cảm thấy khó chịu với đống bẩn trong quần.

Nó cũng nhận ra chỉ còn tôi có thể giúp, liền ngoan ngoãn bước đến, ngọt ngào gọi tôi:

“Mẹ ơi.”

“Sang Sang biết sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”

Thấy không? Gương mặt thiên thần ấy của con gái chỉ xuất hiện thoáng qua mỗi khi nó cần tôi hoặc muốn nhờ tôi làm gì đó.

Phần lớn thời gian, nhất là khi chỉ có hai mẹ con, nó rất lạnh nhạt với tôi.

Từ lâu tôi đã nghi ngờ, con bé cố tình tè ra quần. Có lúc nó còn biết che giấu hơn cả người lớn.

Khi chơi riêng với mấy cậu bé mà nó thích, Sang Sang luôn chủ động vào nhà vệ sinh, chưa từng tè dầm lần nào.

Phát hiện lần đầu khiến tôi phải suy nghĩ lại toàn bộ sự việc.

Trẻ sáu tuổi, phần lớn đã có thể kiểm soát được việc đi vệ sinh. Cùng lắm là thỉnh thoảng đái dầm khi ngủ, chứ đâu đến mức ngày nào cũng hai ba chục lần.

Sau này tôi dần nhận ra, mỗi lần con buồn, hay mỗi khi tôi không đáp ứng yêu cầu của nó, nó sẽ liên tục tè dầm mọi lúc mọi nơi.

Nó nhìn tôi – một người mẹ luôn giữ thể diện và chú trọng lễ nghi – lúng túng thay quần, bị người khác nhìn chằm chằm, trong ánh mắt của con lại đầy vẻ đắc thắng.

Những chuyện như vậy, tôi chẳng thể kể với người ngoài.

Chỉ có thể giấu trong lòng, hoặc thỉnh thoảng thổ lộ một chút với người đầu gối tay ấp.

Nhưng mỗi khi tôi nói với Hứa Tô Minh:

“Có khi nào… con cố tình làm vậy không?”

Tôi chỉ nhận được những lời trách móc vô tận:

“Sang Sang còn nhỏ thế, biết gì đâu? Em nhất định phải suy diễn xấu xa về một đứa bé à?”

Kể từ đó, tôi bị gắn mác “bà mẹ thần kinh độc ác hay suy diễn”, và tôi cũng không dám nhắc đến chuyện đó nữa.

Tôi chỉ mong con lớn hơn một chút, bớt bướng bỉnh và kiêu căng.

Tôi cầm điện thoại, nhìn dòng bình luận trong livestream, vì con gái ngoan ngoãn tạm thời mà lại bắt đầu đồng thuận, những lời chỉ trích lại hướng về tôi:

【Đứa bé này ngoan ghê, rõ ràng là không kiểm soát được việc vệ sinh, mà vẫn biết tội nghiệp xin lỗi mẹ.】

【Huhu, đúng là thiên thần, chẳng hiểu bà mẹ này khó chịu vì cái gì nữa?】

Tôi đứng dậy, mở tủ lạnh lấy chai nước dừa uống cạn, hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, rồi mới thay quần cho con gái.

Thấy tôi nhíu mày, quay đầu né tránh, gương mặt con gái bỗng trở nên lạnh lùng:

“Mẹ ghét Sang Sang hôi đúng không?”

Tôi không còn giống như trước đây, cuống cuồng giải thích rằng mẹ không ghét, mẹ rất yêu con.

Tôi học theo con bé, mặt lạnh như tiền, im lặng thay quần cho nó – xong càng sớm, đỡ khổ càng nhiều.

Người ta vẫn nói, mẹ thì không chê con.

Nhưng mùi hôi từ người Sang Sang đôi khi làm tôi buồn nôn cả ngày, không ăn nổi gì.

Tôi gầy đi rõ rệt, từ một cô gái mũm mĩm trước khi kết hôn, giờ chỉ còn da bọc xương.

Có lúc vừa thay quần cho con xong, ngồi vào bàn làm việc, tôi còn cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ từ đồng nghiệp.

Hôn nhân, rốt cuộc mang lại gì cho phụ nữ? Đau khổ, uất ức, hay là tra tấn?

Tắm rửa cho con xong, tôi dắt tay nó đến trường mẫu giáo.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)