Chương 14 - Người Lạ Hay Người Thân
Thấy tôi, cậu ta lập tức đứng thẳng dậy, vẻ mặt không biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt có một chút căng thẳng khó nhận ra.
“Sao cậu ở đây?” Tôi bước lại gần.
“Sư phụ bảo tôi ra ngoài mua ít gia vị, bên chợ gần đây hết hàng, nên phải qua bên này.” Cậu ta giải thích, ánh mắt lướt qua mặt tôi một cái, rồi nhanh chóng dời đi. “Thấy xe của chị.”
“Ồ.” Tôi mở khóa xe. “Mua xong rồi?”
“Ừm.” Cậu ta nhấc túi gia vị lên một chút. “Chị… gặp cô ta rồi à?”
“Trang Thanh Nhiễm?” Tôi mở cửa xe. “Gặp rồi.”
Đôi môi Đoạn Mẫn Kinh mím lại.
“Cô ta có phải… nói xấu tôi không?”
“Có.” Tôi ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn, nhìn sang cậu ta đang đứng ngoài. “Lên xe, tôi chở về.”
Cậu ta do dự một lát, rồi mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Tôi lái xe rời bãi đỗ, hòa vào dòng xe cộ.
“Cô ta kể tôi nghe chuyện của Vương Cường.” Tôi nhìn thẳng phía trước, giọng bình thản. “Nói cậu vì suất học bổng mà tố cáo bạn, hại người ta bị đuổi học, mẹ thì qua đời.”
Bàn tay Đoạn Mẫn Kinh đặt trên đầu gối đột nhiên siết chặt lại.
Các khớp ngón tay trắng bệch.
Cậu ta không nói gì.
Bên trong xe im lặng vài giây.
“Rồi sao nữa?” Giọng cậu ta khàn đi.
“Sau đó tôi hỏi cô ta bằng chứng, cô ta không đưa ra được.” Tôi bật đèn xi-nhan, rẽ vào một con đường khác. “Tôi nói, tôi nghe một phiên bản khác. Tôi nói, cậu có ghi âm.”
Đoạn Mẫn Kinh quay phắt sang nhìn tôi.
“Chị…”
“Tôi lừa cô ta.” Tôi liếc cậu ta một cái. “Xem ra, lừa đúng rồi.”
Sự kinh ngạc trong mắt Đoạn Mẫn Kinh dần biến mất, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp.
Cậu ta cúi đầu, nhìn tay mình.
“Tôi đúng là có ghi âm.” Giọng cậu ta rất nhỏ. “Hôm đó phòng giáo vụ gọi tôi lên hỏi, tôi lén dùng điện thoại ghi lại một đoạn. Không dài, chỉ vài câu, nhưng nghe rõ giọng của Ôn Nghiễn.”
“Anh ta nói gì?”
“Anh ta nói…” Đoạn Mẫn Kinh ngập ngừng, nói rất chậm, như thể mỗi chữ đều phải nghiến răng mới thốt ra được. “‘Là Vương Cường đưa cho tôi xem, tôi không định gian lận. Mảnh giấy là cậu ta đưa cho tôi.'”
“Giáo viên điều tra hỏi anh ta có chắc chắn không. Anh ta nói… ‘Chắc chắn. Tôi và Vương Cường là bạn tốt, tôi không muốn bán đứng cậu ấy, nhưng sự thật là sự thật.'”
Bên trong xe lại chìm vào yên lặng.
Chỉ còn tiếng xe cộ ngoài cửa kính.
“Sau đó Vương Cường sao rồi?” Tôi hỏi.
“Sau khi bị đuổi học thì đi làm thuê trong Nam. Năm ngoái mẹ cậu ấy mất, cậu ấy về quê lo tang lễ, tôi lén đến.” Giọng Đoạn Mẫn Kinh rất nhẹ. “Cậu ấy thấy tôi, không mắng, cũng không đánh. Chỉ nói một câu: ‘Đoạn Mẫn Kinh, tôi biết không phải cậu. Nhưng tôi không đụng nổi Ôn Nghiễn. Thế thôi.’”
“Sau đó cậu ấy còn mượn tôi năm trăm tệ, nói không đủ tiền đi đường. Tôi chuyển cho cậu ấy một ngàn. Cậu ấy nhận, không nói cảm ơn.”
“Từ đó không liên lạc nữa.”
Tôi siết tay lái, không nói gì.
Trong lòng nghẹn lại.
“Sao lúc đó không công khai đoạn ghi âm?” Tôi hỏi.
Đoạn Mẫn Kinh nhếch môi, cười rất chua chát.
“Công khai rồi thì sao?”
“Giáo viên sẽ tin tôi à? Bạn học sẽ tin tôi à? Hay trường sẽ xử lý một Ôn Nghiễn ‘phẩm hạnh tốt, tiền đồ rộng mở’, chỉ vì lời nói của một sinh viên nghèo như tôi?”
“Công khai rồi, có khi tôi còn không học nổi nữa. Ôn Nghiễn sẽ không bỏ qua cho tôi, đám bạn bè của anh ta cũng thế.”
“Tôi cần tấm bằng tốt nghiệp đó, cần học bổng. Tôi cần… sống tiếp.”
Cậu ta nói rất bình thản.
Nhưng dưới cái bình thản đó, là bao nhiêu năm dồn nén, là bất lực đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Tôi đánh lái, tấp xe vào lề đường.
Tắt máy.
Quay sang nhìn cậu ta.
“Đoạn Mẫn Kinh.”
“Vâng.”
“Gửi đoạn ghi âm cho tôi.”
Cậu ta khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Chị…”
“Gửi cho tôi.” Tôi nhắc lại. “Gửi cả bản sao.”
“Rồi lưu bản gốc cẩn thận. Không lưu trong điện thoại, lưu vào ổ cứng, lên mây, chỗ nào cũng được.”
“Sau này nếu Ôn Nghiễn hoặc Trang Thanh Nhiễm còn dám dùng chuyện đó để bôi nhọ cậu—”
“Tôi sẽ đem đoạn ghi âm này gửi cho tất cả giáo viên, tất cả học sinh, tất cả lãnh đạo trường.”
“Gửi lên mạng. Gửi đến mọi nơi mà họ thấy được, hoặc không thấy được.”
“Tôi muốn tất cả mọi người đều nghe xem, cái gã Ôn Nghiễn ‘cao quý thuần khiết’ mà họ tôn sùng, rốt cuộc là thứ gì.”
“Tôi muốn anh ta cũng nếm thử mùi vị thân bại danh liệt, bị người người ruồng bỏ.”
Đoạn Mẫn Kinh nhìn tôi.
Không chớp mắt.
Ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ xe, chiếu vào đôi mắt cậu ta, lóe lên ánh sáng vụn vặt.
Như thể có một thứ gì đó cứng rắn, cuối cùng cũng tan chảy trong đôi mắt xưa nay luôn trầm lặng, thậm chí có phần lạnh nhạt ấy.
Cậu ta mấp máy môi, muốn nói gì đó.
Nhưng nghẹn lời.
Cuối cùng, chỉ dùng sức gật đầu một cái.
“Được.”
Giọng cậu ta khàn đến cực độ.
Tôi nổ máy xe lại.
“Thắt dây an toàn.”
“Vâng.”
Chiếc xe nhập vào dòng người.
Chạy được một lúc, Đoạn Mẫn Kinh đột nhiên mở miệng.
“Chị.”
“Ừ?”
“Trang Thanh Nhiễm… còn nói gì khác không?”
“Có.” Tôi nhìn thẳng phía trước. “Cô ta nói Ôn Nghiễn có tình cảm với tôi, chỉ là không biết cách thể hiện. Kêu tôi đừng giận anh ta, hãy quay lại bên anh ta.”
Đoạn Mẫn Kinh im lặng một lúc.
“Vậy chị nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ sao?” Tôi cười, “Tôi thấy hai người bọn họ, một thì giả tạo hết chỗ nói, một thì ngu không để đâu cho hết. Quá hợp.”
“Khóa chặt lại, đừng để đi gây họa cho ai nữa.”
Đoạn Mẫn Kinh hình như cũng cười nhẹ một tiếng.