Chương 6 - Người Khuyên Chia Tay Thế Nào Lại Làm Phù Dâu
Điều 1: Hai bên phải lấy sự chân thành và tôn trọng làm nguyên tắc trong mọi vấn đề của mối quan hệ.
Điều 2: Nếu xảy ra bất đồng, phải giải quyết trong vòng 24 giờ thông qua giao tiếp hiệu quả. Cấm chiến tranh lạnh, chặn liên lạc, mất tích vô cớ.
Điều 3: Khi cãi nhau, cấm lôi chuyện cũ, cấm công kích cá nhân, cấm nói hai chữ “chia tay”.
Điều 4: Mỗi tối trước khi ngủ phải cùng nhau tổng kết trong ngày, ghi nhận điểm tốt và góp ý cải thiện.
…
Tổng cộng hơn chục điều, logic mạch lạc, phân mục rõ ràng, còn nghiêm ngặt hơn cả hợp đồng dự án ở công ty tôi.
Tôi đọc xong mà vừa sững sờ vừa thán phục.
“Anh trai, anh là ác ma thật à?”
Lục Hoán Minh nghiêm túc:
“Làm thế để tránh đi vào vết xe đổ của bạn bè chúng ta.”
“Họ là ví dụ điển hình cho việc thiếu cơ chế giao tiếp hiệu quả, khiến chuyện nhỏ bị kéo thành mâu thuẫn lớn.”
“Chúng ta không thể như vậy.”
“Bản quy chế này, em xem có muốn bổ sung gì không. Nếu không, ký tên vào nhé.”
Anh chỉ tay xuống cuối tài liệu.
Ở đó đã có chữ ký của anh: Lục Hoán Minh — nét bút rồng bay phượng múa, rất đẹp.
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, bỗng cảm thấy buồn cười… rồi lại thấy cảm động.
Người đàn ông này, thật sự xem mối quan hệ của chúng tôi là một dự án nghiêm túc cần đầu tư và duy trì.
Tuy cách làm có hơi lạ lùng, nhưng… tôi thích.
Tôi cầm bút, ký tên mình bên cạnh: Thẩm Du Du.
“Xong rồi, Giám đốc Lục.”
“Từ giờ em chính thức là bên B của anh.”
Lục Hoán Minh cất tài liệu đi, gật đầu hài lòng.
“Không, chúng ta là đối tác bình đẳng.”
Anh kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt.
“Hợp tác vui vẻ, cô Thẩm.”
10
Kể từ sau khi ký bản “quy chế yêu đương”, mối quan hệ giữa tôi và Lục Hoán Minh bước vào giai đoạn phát triển thần tốc và ổn định.
Chúng tôi gần như không bao giờ cãi nhau.
Bởi vì mỗi lần có dấu hiệu mâu thuẫn, Lục Hoán Minh lại lấy bản quy chế ra, cùng tôi phân tích từng điều một.
“Căn cứ theo điều thứ hai, hiện tại chúng ta cần tiến hành giao tiếp hiệu quả.”
“Em nói trước đi, vì sao em giận?”
Tôi: “…”
Thôi được, anh nói thế rồi thì tôi còn làm gì được nữa?
Thế là một cuộc tranh cãi tiềm năng lại hóa thành một buổi họp tổng kết dự án.
Tuy có hơi kỳ quặc, nhưng hiệu quả thì tuyệt vời.
Tình cảm của chúng tôi cứ thế, qua từng lần “tổng kết”, mà trở nên gắn bó hơn.
Khi Trình Thanh Di biết tôi và Lục Hoán Minh ở bên nhau, cô ấy sốc đến suýt rớt cằm.
“Cái gì?! Cậu với Lục Hoán Minh quen nhau rồi á?”
“Cái người miệng độc như dao ấy hả?”
Tôi gật đầu.
“Anh ấy thật ra cũng tốt mà.”
“Gì cơ? Du Du, có phải cậu bị anh ấy CPU rồi không?”
“Năm xưa anh ta là người ngày nào cũng khuyên Thiệu Đình chia tay với cậu đó!”
Tôi: “…Trùng hợp ghê, tớ cũng vậy.”
Trình Thanh Di: “?”
Tôi phải mất một hồi mới giải thích rõ được hành trình từ “địch thủ” sang “đồng minh”, rồi từ “đồng minh” thành “người yêu” của tôi và Lục Hoán Minh.
Cô ấy nghe xong, im lặng thật lâu.
Rồi thốt lên một câu cảm khái:
“Hóa ra, trên thế giới này chỉ có tớ và Thiệu Đình là thật sự muốn bọn tớ ở bên nhau.”
Tôi: “…Không thì là gì nữa?”
Giai đoạn thai nghén khiến tâm trạng của Thanh Di lên xuống thất thường.
Thiệu Đình bị cô hành không ít, suốt ngày gọi Lục Hoán Minh than thở.
Lục Hoán Minh thì ngoài miệng mắng “đáng đời”, nhưng sau lưng lại âm thầm tra cứu đủ loại kiến thức về thai kỳ, rồi tóm tắt lại gửi cho anh ta.
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng nghiêm túc của anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự có sức hút chết người.
Tôi không kìm được mà ôm anh từ phía sau.
“Lục Hoán Minh, anh thật tốt.”
Cơ thể anh hơi cứng lại, rồi xoay người lại, nhẹ nhàng véo má tôi một cái.
“Giờ mới biết à?”
“Sau này nhớ khen nhiều nhiều, anh thích nghe.”
Tôi bật cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.
“Giám đốc Lục, anh chính thức được chuyển thành nhân viên chính thức rồi.”
Anh ngẩn người, rồi nụ cười lan ra trong ánh mắt như làn nước gợn sóng.
Anh cúi đầu, hôn tôi thật sâu.
Nụ hôn này… khác hẳn mọi lần trước.
Trong đó có sự trân trọng của một người từng đánh mất, và một tình cảm sâu đậm đến mức không thể tan chảy.
Lúc ấy tôi mới hiểu, thì ra người đàn ông tưởng như luôn mạnh mẽ này… cũng từng có lúc không chắc chắn.
Thì ra, anh cũng đã chờ câu nói này của tôi rất lâu rồi.
11
Sau khi chính thức “chuyển chính thức”, việc đầu tiên Lục Hoán Minh làm là đưa tôi về ra mắt bố mẹ.
Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Bố mẹ anh… có thích em không?”
“Họ có cảm thấy em không xứng với anh không?”
Lục Hoán Minh nắm lấy tay tôi.
“Đừng lo, mẹ anh đã muốn gặp em từ lâu rồi.”