Chương 3 - Người không chung lối

Tên do editor đặt

[Zhihu] Người không chung lối (Phần 3)

Edit: Lazy moon

Tác giả: 草莓兔兔

19

Xe đã chạy rất lâu.

Tôi từ một thị trấn nhỏ đến thành phố lớn của tỉnh X.

Mọi thứ ở đây đều rất thịnh vượng và rất khác so với thị trấn nhỏ mà tôi từng sống.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biệt thự.

Nó to lớn và sang trọng.

Có rất nhiều người hầu.

Bộ quần áo tồi tàn tôi mặc trông lạc lõng so với sự lộng lẫy ở đây.

Khi người quản gia dẫn tôi vào phòng khách, tôi liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa dỗ dành con mình.

Thời gian dường như đặc biệt tử tế với bà, dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng gương mặt bà vẫn thanh tú, tươi sáng.

Bà ấy là mẹ tôi.

Dù đã nhiều năm không gặp nhưng tôi vẫn có thể nhận ra bà ấy ngay lập tức.

Chỉ là lúc này trên mặt bà không có vẻ suy sụp như tôi nhớ hồi nhỏ mà chỉ có sự dịu dàng.

Bà nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé trong tay, sự dịu dàng của bà khiến người ta phải ghen tị.

"Phu nhân, cô chủ đã trở về."

Giọng nói của người quản gia vang lên, ý cười giữa hai chân mày của người phụ nữ càng rõ ràng hơn.

Bà ấy nhìn lên với một nụ cười, và khi nhìn thấy tôi, nụ cười của bà ấy cứng đờ.

“Miên Miên?” Bà ngập ngừng hỏi, giọng run run.

Tôi mỉm cười với mẹ và nói: “Mẹ ơi”.

Sau đó, không khí trở nên yên tĩnh.

Chính quản gia đề nghị: "Phu nhân, sao không sắp xếp người đưa cô chủ đi sửa soạn trước."

Bà ấy gật đầu và tôi theo người hầu lên lầu.

Khi tôi đến góc cầu thang, tôi liếc nhìn bà ấy.

Bà ấy khóc.

Tôi luôn cảm thấy bà ấy không yêu tôi, nhưng bây giờ trong lòng tôi có chút bối rối.

Bà ấy đang buồn chuyện gì vậy?

Buồn vì má tôi sưng vù, quần áo rách rưới, gầy gò thế này?

Phòng ngủ của tôi rất rộng, là căn phòng công chúa màu hồng mà tôi đã mơ ước khi còn nhỏ.

Nhưng khi đến đây tôi không cảm thấy vui vẻ như tưởng tượng mà chỉ cảm thấy tù túng.

Tắm xong bà cũng tới.

Bà ấy nhìn tôi và mở miệng nhiều lần, cố gắng nói điều gì đó, nhưng không có gì phát ra.

Thời gian đã để lại giữa chúng tôi một khoảng cách sâu sắc không thể hàn gắn được.

20

"Cha con và anh trai con sẽ quay lại vào buổi tối. Hãy cư xử tốt một chút."

Sau khi đưa những lời chỉ dẫn này, bà ấy rời đi.

Buổi tối, tôi mặc bộ váy công chúa bà ấy nhờ người chuẩn bị cho rồi đi xuống nhà.

Có thêm hai người nữa ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Người đàn ông trung niên nhìn mẹ mình với ánh mắt trìu mến.

Khi tôi bước xuống tầng dưới, ông ấy nhìn qua.

"Là Miên Miên đấy à! Con xinh đẹp hệt như mẹ của con vậy."

"Cảm ơn chú ạ."

Ông lại nhìn thiếu niên bên cạnh, nhắc nhở: “Em gái con về rồi.”

Thiếu niên sắc mặt trắng như ngọc, khí chất lạnh lùng.

Cặp kính gọng bạc trên sống mũi làm tăng thêm vẻ sang trọng cho con người anh.

Anh ấy hơn tôi vài tuổi, động tác của anh ấy đã bộc lộ sự ổn định và trưởng thành.

Nghĩ tới lời mẹ dặn phải cư xử cho phải phép, tôi chào trước: “Em chào anh ạ.”

"Ừ." Anh gật đầu.

Anh ấy lấy ra một chiếc hộp và đưa cho tôi: “Một món quà.”

Tôi nhận lấy chiếc hộp và cảm ơn anh ấy một lần nữa.

Ăn tối xong, mẹ và bố dượng chơi với em bé ở phòng khách. Anh tôi lên lầu học bài, còn tôi trở về phòng.

Tôi mở hộp.

Đó là một cây bút.

Rất đẹp.

Tôi nhớ Giang Vọng cũng có một chiếc tương tự, rất đắt.

Tôi cẩn thận cất cây bút đi và ngồi vào bàn học.

"Ding ding ding..." Điện thoại di động lúc này vang lên.

Khi tôi nhìn thấy tên 'Giang Vọngg' trên ID người gọi, trái tim tôi, vốn cuối cùng đã bình tĩnh lại, lại hỗn loạn.

Tôi không trả lời.

Sau khi điện thoại reo thêm vài lần nữa, Giang Vọng vội vàng gửi tin nhắn.

"Trần Miên Miên, cậu đã ở đâu?"

"Cậu dám làm nhưng không thừa nhận, đồ hèn nhát."

"Dù cậu có trốn ở đâu, tôi cũng sẽ tìm ra cậu, bắt cậu phải xin lỗi Lâm Tuyết!"

"..."

Dường như có một bàn tay to lớn nào đó đang ôm lấy trái tim tôi, đau đến mức tôi không thể thở được.

Tôi nghiến răng chặn mọi thông tin liên lạc của Giang Vọng.

Cậu ta liên tục gọi cho tôi từ một số máy lạ.

Sau khi lần lượt chặn nhiều số điện thoại di động, tôi nhận ra mình chỉ cần cần tắt điện thoại.

Thế giới cuối cùng cũng được bình yên.

21

Tôi tiếp tục làm bài.

"Cộc cộc cộc!"

Có tiếng gõ cửa, tôi nhanh chóng bước tới cửa phòng ngủ và mở nó ra.

Tôi nhìn thấy anh kế của tôi là Lục Minh Trạch đang đứng ngoài cửa.

Anh ấy đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng bạc, khiến dáng người của anh ấy càng thêm mảnh mai.

Sống mũi không có gọng kính, đường nét khuôn mặt thanh tú hiện rõ trước mắt.

Có lẽ vì anh ấy hơn tôi vài tuổi và rất cao, cao hơn nhiều so với Giang Vọng.

Tôi chỉ có thể chạm tới chiều cao của ngực anh ấy.

"Đã muộn rồi, ngủ đi."

Âm thanh phẳng và không có thăng trầm.

Vừa nói xong năm chữ này, anh liền quay trở lại phòng đối diện tôi.

Tôi nhìn đồng hồ và chợt nhận ra rằng bây giờ đã là nửa đêm.

Tôi nhanh chóng tắt đèn rồi nằm lên giường.

Dù không ngủ được nhưng tôi cũng không dám bật đèn lên nữa.

Ngày hôm sau, tại bàn ăn sáng, cha dượng và mẹ đang nói chuyện.

Tôi cúi đầu ăn cơm với tâm trạng có chút ngại ngùng.

Không biết từ khi nào trong bát đã có thêm một quả trứng rán.

Nó được Lục Minh Trạch đưa cho tôi.

"Cám ơn anh!"

Ăn sáng xong, tài xế đưa tôi đến trường.

Tôi đã đến một ngôi trường hoàn toàn khác so với trước đây.

Mọi thứ ở đây thật xa lạ nhưng lại khiến lòng tôi thấy thư thái hơn bao giờ hết.

Ở đây, các bạn cùng lớp của tôi rất thân thiện và hòa đồng. Không ai bắt nạt hay coi thường tôi.

Mọi thứ đều bình yên.

Ngoại trừ lần mẹ tôi đến tìm tôi khi lần đầu tiên tôi đến ngôi nhà mới này, phần lớn thời gian mẹ bận chăm sóc em trai nhỏ của tôi.

Tôi chỉ gặp bố dượng vào cuối tuần và buổi tối.

Tôi hầu hết giành thời gian trốn trong phòng.

Kết quả là người tôi tiếp xúc nhiều nhất chính là anh kế của tôi Lục Minh Trạch, trong khi anh thờ ơ với mọi người trong gia đình.

22

Mối quan hệ của tôi và Giang Vọng quá sâu sắc.

Sẽ luôn có bạn cùng lớp hoặc bạn bè của cậu ta kể cho tôi nghe về cậu ta và Lâm Tuyết.

Họ nói rằng Lâm Tuyết và Giang Vọng dường như đã cãi nhau lớn vì tôi.

Cậu ta nói Giang Vọng muốn tìm tôi đến phát điên.

Tôi thậm chí còn không trả lời.

Giả vờ như không nhìn thấy.

Nhưng ngày hôm đó, một người bạn của Giang Vọng đã nói với tôi: "Giang Vọng đã tốn rất nhiều tiền để tìm vị trí của cậu và đã đi tìm cậu."

Phản ứng đầu tiên của tôi khi biết cậu ta đến tìm tôi là sợ hãi.

Những vết sẹo xanh tím trên cơ thể tôi khiến tôi nhớ lại những gì cậu ta đã làm.

Vì thế tôi hơi lơ đãng khi ăn sáng.

"Miên Miên."

Khi tôi chuẩn bị lên xe, Lục Minh Trạch đã gọi cho tôi.

"Anh trai, có chuyện gì ạ?"

"Em có gặp rắc rối gì không?"

Tôi không ngờ anh lại sắc bén đến thế.

Nhưng tôi không muốn làm phiền anh ấy nên tôi lắc đầu với anh ấy: “Không ạ.”

Anh ấy không hỏi thêm câu nào nữa mà chỉ nói: “Nếu có khó khăn gì thì cứ nói với anh”.

"Em biết rồi, anh trai." Tôi ngoan ngoãn đáp lại.

Giang Vọng có khả năng thực thi mạnh mẽ.

Cả ngày hôm đó tôi đắm chìm trong cảm xúc lo lắng không biết khi nào tôi bị cậu ta tìm thấy.

Tôi không ngờ Giang Vọng lại tìm thấy tôi nhanh đến vậy.

Cậu ta chặn tôi ở cổng trường và hỏi tôi: "Trần Miên Miên, cậu chuyển trường khác mà không nói một lời à?"

Đôi mắt cậu ta đỏ hoe và nhìn tôi chằm chằm như một con thú hung dữ.

Hình ảnh bị kéo vào ngõ ngày hôm đó hiện lên trong đầu tôi, người tôi run lên không thể kiểm soát.

Tôi vượt qua cậu ta và muốn rời đi, nhưng cậu ta không cho tôi cơ hội.

"Trần Miên Miên, cho tôi một lời giải thích!"

“Giải thích gì cơ?”

Tôi chỉ thấy nó buồn cười.

Tôi bị bắt nạt đến mức phải chuyển sang trường khác nhưng cuối cùng kẻ bắt nạt lại tìm đến tôi để yêu cầu giải thích? ? ?

"Giải thích vì sao cậu tổn thương Lâm Tuyết, giải thích vì sao cậu không dám xin lỗi."

"Giang Vọng, tôi nói lần cuối, tôi không sai, tại sao phải xin lỗi?"

Vừa nghe đến từ ‘xin lỗi’, tôi đã cảm thấy vô cùng tức giận.

Đối mặt với ánh mắt tức giận của tôi, Giang Vọng giật mình, sau đó tỉnh táo lại: "Lâm Tuyết nói cô ấy không trách cậu, vậy hãy quay lại với tôi."

Vừa nói, cậu ta vừa nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi đi.

“Giang Vọng, thả tôi ra!” Tôi vùng vẫy nhưng vô ích.

23

Tôi không muốn quay lại.

Tôi không muốn quay lại và trở thành mục tiêu của các bạn học cũ.

Tôi không muốn sống dưới cái bóng của Giang Vọng và Lâm Tuyết.

Trước đây tôi không nhận ra, nhưng khi Giang Vọng thực sự muốn đưa tôi đi, tôi mới nhận ra nơi này tốt đến thế nào.

Ngay lúc tôi đang tuyệt vọng, sức lực trên cổ tay tôi đột nhiên thả lỏng.

Anh kế Lục Minh Trạch bất ngờ xuất hiện.

Anh ấy nắm lấy cổ tay của Giang Vọng và dùng lực.

Khuôn mặt đẹp trai của Giang Vọng vặn vẹo vì đau đớn.

Lục Minh Trạch chỉnh lại kính, thờ ơ nhìn Giang Vọng, môi mỏng thốt ra một chữ: "Cút!"

"Anh là ai? Tại sao lại can thiệp vào chuyện của tôi?"

Giang Vọng trừng mắt nhìn Lục Minh Trạch một cách đầy hận thù.

Quay người lại, cậu ta nhìn tôi: "Trần Miên Miên, đi theo tôi!"

"Tôi không muốn!" Tôi lớn tiếng từ chối và trốn đằng sau Lục Minh Trạch.

Tôi sợ Giang Vọng sẽ lại bắt tôi.

"Trần Miên Miên, tới đây!" Giang Vọng nhìn tôi, ánh mắt đầy tổn thương.

Tôi lại trốn sau lưng Lục Minh Trạch.

Lục Minh Trạch sắc mặt tối sầm, "Nếu cậu không đi, tôi sẽ cho người đến bắt cậu."

Lúc này tài xế đã xuống xe.

Nghiến răng nghiến lợi, Giang Vọng bất đắc dĩ rời đi.

"Đi thôi! Về nhà." Anh đến kéo tôi.

Khi anh chạm vào cổ tay tôi, tôi không khỏi kêu lên đau đớn.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng điệu của anh tràn ngập sự quan tâm.

"Không sao đâu, vừa rồi bị Giang Vọng kéo hơi đau một chút." Tôi cười giải thích.

Rõ ràng là anh ấy không tin điều đó.

Minh Trạch vén tay áo của tôi lên.

Khi nhìn thấy vết bầm tím khắp cánh tay, sắc mặt anh tối sầm lại.

Anh ấy không nói gì, sau khi lên xe chỉ nói với tài xế: "Đến bệnh viện."

Trên xe, tôi nhịn không được hỏi: "Anh, sao anh đột nhiên xuất hiện?"

"Sáng nay anh thấy sắc mặt em không tốt nên đi cùng tài xế đến đón em."

Nghe vậy, lòng tôi hơi ấm lên.

Tôi đã được kiểm tra toàn diện tại bệnh viện.

Sau khi lấy được phiếu kiểm tra, sắc mặt của Lục Minh Trạch càng đen hơn.

"Trên người có rất nhiều vết bầm tím..."

Tôi tưởng anh sẽ tức giận nhưng không ngờ anh lại nghiêm mặt hỏi tôi: “Sao em không nói với anh sớm hơn? Em có biết nếu chậm trễ sẽ ra sao không?”

24

"Em... em bôi thuốc mỗi đêm. Em tưởng mình sắp khỏi rồi. Em xin lỗi anh, anh đừng tức giận."

Tôi nhìn Lục Minh Trạch đang tức giận mà cảm thấy có chút hụt hẫng.

Anh thở dài: "Sao em phải xin lỗi? Em không làm gì sai."

Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến tôi cay mũi.

Sẽ tuyệt biết bao nếu Giang Vọng nói rằng tôi không làm gì sai!

Thật không may, không có nếu như.

Sau khi đưa thuốc cho tôi xong, anh lại đưa tôi về.

Buổi tối mẹ tôi đến phòng tôi.

Đây là lần thứ hai bà ấy vào phòng ngủ của tôi kể từ khi tôi đến đây.

"Em trai đang ngủ ạ?" Tôi hỏi bà ấy.

"Ừ." Bà gật đầu.

Khi nhắc đến em trai nhỏ, lông mày bà dịu lại một chút.

Chúng tôi nhìn nhau và không nói gì.

Tôi nghĩ Lục Minh Trạch đã nói với bà ấy về vết thương của tôi.

Đôi mắt bà ấy nhìn tôi nhiều lần nhưng bà ấy không biết phải nói gì.

"Đi ngủ đi!" bà ấy nói với tôi.

Bà không có ý định rời đi.

Tôi nằm xuống và nhắm mắt lại.

Tôi thở đều đặn để bà ấy tưởng tôi đã ngủ.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi cảm thấy trên thân mát lạnh.

Bà ấy vén quần áo của tôi lên kiểm tra rồi ôm miệng khóc.

Như sợ đánh thức tôi, bà ấy nhanh chóng bỏ đi. Còn tôi làm ướt gối bằng nước mắt.

Bà ấy có yêu tôi không?

Bà có yêu!

Chỉ là trước đây bà ấy yêu bản thân mình hơn nên đã bỏ rơi tôi và theo đuổi một cuộc sống khác.

Bây giờ bà có một đứa con trai đáng yêu mà bà càng yêu quý hơn.