Chương 1 - Người không chung lối
Tên do editor đặt
[Zhihu] Người không chung lối (Phần 1)
Edit: Lazy moon
Tác giả: 草莓兔兔
Văn án:
Trúc mã không thích tôi.
Cậu ấy thích học sinh mới chuyển trường.
Vì cô ta, cậu ấy dần dần rời xa tôi cho đến khi đứng ở phía đối diện với tôi.
Sau đó, tôi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cậu ấy.
Nhưng cậu ấy lại đi tìm tôi.
1
Vừa tới cổng trường, tôi đã bị một chiếc xe chạy quá tốc độ hất bùn lên người.
Cô gái bước xuống xe đi một đôi giày da sáng bóng, buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt thanh tú, sáng sủa.
Giống như một nàng công chúa nhỏ.
Thấy tôi hoảng hốt, cô ta lấy ra mấy tờ tiền đỏ đưa cho tôi.
“Cậu mua quần áo mới đi!” Tư thế kiêu ngạo, giọng điệu lạnh nhạt.
Tôi không trả lời.
Tôi muốn cô ta xin lỗi tôi.
Nhưng cô ta chỉ nhấc chân lên và rời đi.
Trong nháy mắt, cô ta trực tiếp thả tay.
Những tờ tiền bay trong không trung, rơi xuống đất và rơi xuống bùn.
"Xin lỗi!" Một giọng nói mạnh mẽ truyền đến.
Có người chặn đường cô ta.
Khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy phủ đầy sự lạnh lùng.
Đó là trúc mã của tôi.
Giống như đây là lần đầu tiên có người sỉ nhục cô ta như vậy, cô ta đỏ mặt không chịu xin lỗi: "Cậu có biết tôi là ai không?"
"Tôi mặc kệ cậu là ai, là cậu đụng đến người của tôi, không phải muốn đi là được!"
Hai người đối mặt nhau.
Vì không muốn làm to chuyện, tôi kéo tay áo Giang Vọng nói: "Quên đi!"
"Chúng ta không thể cứ thế bỏ qua được!"
"Giang Vọng..." Tôi làm ra vẻ đáng thương.
Cuối cùng cậu ấy vẫn thỏa hiệp.
“Cô gái ngốc nghếch.” Cậu ấy xoa đầu tôi.
Nắm lấy tay tôi và rời đi.
2
Khi tôi còn nhỏ, tôi và Giang Vọng là hàng xóm. Sau này, điều kiện gia đình cậu ấy ngày càng khá hơn nên cậu ấy đã chuyển đi nơi khác.
Tôi cũng mất liên lạc với cậu ấy.
Mãi đến khi được nhận vào ngôi trường này với số điểm thấp nhất tôi mới gặp lại cậu ấy.
Dù lạnh lùng với người khác nhưng cậu ấy vẫn dịu dàng với tôi như khi còn nhỏ. Cậu ấy nói: “Từ giờ trở đi, tớ sẽ bảo vệ cậu”.
Cậu ấy đã bao bọc tôi kể từ đó.
Giang Vọng học lớp trọng điểm còn tôi học lớp bình thường.
Buổi trưa tan học, tôi đợi cậu ấy ở tầng dưới.
Từ xa, tôi đã nhìn thấy một cô gái đi cạnh cậu ấy.
Chính là cô gái sáng nay không chịu xin lỗi ở cổng trường.
Cô ta đang lẩm bẩm điều gì đó với Giang Vọng.
Khác với sự tức giận trước đây.
Lúc này, Giang Vọng trên mặt không có biểu cảm gì.
Không có thích thú, cũng không có chán ghét.
Khi tôi đến gần hơn, cô gái mỉm cười và nói với tôi: "Xin chào, tôi là học sinh mới chuyển trường Lâm Tuyết. Mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm. Bây giờ tôi và Giang Vọng đã làm hòa! Chúng tôi đã trở thành bạn cùng lớp. Từ nay trở đi, chúng ta có thể trở thành bạn tốt với nhau được không?”
Tôi nhìn Giang Vọng và cậu ấy gật đầu.
Tôi cũng gật đầu.
Nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực.
Trước đây cũng có những cô gái khác muốn làm bạn với Giang Vọng.
Cậu ấy không bao giờ trả lời.
Đây là lần đầu tiên Giang Vọng không lạnh lùng từ chối.
3
Mua đồ ăn xong, chúng tôi tìm chỗ ngồi.
Khi Lâm Tuyết nhìn thấy đồ ăn tôi mang đến, cô ta ngạc nhiên và nói: "Miên Miên, tại sao cậu lại ăn toàn rau như vậy? Cậu ăn như thế sẽ không cao lên được đâu."
"Tôi..." Tôi có chút xấu hổ, "Tôi đang giảm cân."
Thực ra là để tiết kiệm tiền.
"Gầy như vậy mà vẫn muốn giảm cân à? Việc học cần phải có sức lực. Nếu chúng ta suy dinh dưỡng mà ngất xỉu, bố mẹ cũng sẽ lo lắng..."
Lời của Lâm Tuyết vừa nói ra, đầu tôi dần dần cúi xuống.
Bố tôi mất đã nhiều năm và mẹ tôi đã tái hôn.
Lâm Tuyết hạnh phúc như vậy, có lẽ cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có người không có tiền, không có... cha mẹ.
"Cô có thể câm miệng không!" Giang Vọng hung ác trừng mắt nhìn Lâm Tuyết.
Sau đó cho đùi gà vào tô của tôi.
Lâm Tuyết choáng váng khi bất ngờ bị Giang Vọng mắng.
Có những giọt nước mắt trong đôi mắt run rẩy.
Cô ta mím môi rồi bỏ chạy.
Kể từ khi Lâm Tuyết rời đi, Giang Vọng có chút lơ đãng.
4
Bữa trưa ngày hôm sau, Lâm Tuyết vẫn xuất hiện.
Nụ cười đã trở lại trên gương mặt cô.
Khi nhìn thấy tôi, cô ta nói với vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, Miên Miên, tớ không biết cậu…” Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Giang Vọng và dừng lại.
Sau đó, cô lại nói thêm: "Giang Vọng nói cậu ấy coi cậu như em gái, nếu đã như vậy thì từ nay cậu cũng sẽ là em gái của tớ!"
Cô ta bắt chước Giang Vọng và chạm vào đầu tôi.
Nhưng trái tim tôi lỡ một nhịp!
Em gái?
Trước đó Giang Vọng đã nói rằng chỉ cần tôi lọt vào top 100 của khối, cậu ấy sẽ là bạn trai của tôi.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi chỉ là chưa chính thức công khai bên nhau mà thôi.
Trong vô thức tôi nhìn Giang Vọng.
Nhưng tôi thấy cậu ấy đang nhìn Lâm Tuyết với nụ cười trên môi.
5
Lâm Tuyết dường như thực sự coi tôi như em gái của cô ta.
Khi ăn, cô sẽ cho tôi thêm một miếng thịt.
Tôi không thể từ chối và nhìn Giang Vọng để được giúp đỡ.
Nhưng cậu ấy nói với tôi: "Không sao đâu, cứ ăn đi! Cứ tính nợ trên đầu tôi."
Lâm Tuyết chớp mắt và nhìn Giang Vọng, "Vậy cậu định trả nợ tớ như thế nào?"
"Ừm..." Giang Vọng khóe miệng cong lên, "Tùy cậu."
"Là cậu nói đấy nhé!"
Giống như một cái gì đó quan trọng đang bị mất.
Tôi chợt đặt đũa xuống: “Nhưng tôi muốn tự mình trả nợ!”
Buổi tối sau khi về nhà, tôi lấy ra vài chục nhân dân tệ còn sót lại trong heo đất.
Ngày hôm sau, khi đang đi mua đồ ăn, tôi nghiến răng mua cho mình một ít thịt.
Ăn xong, Giang Vọng đi dọn đĩa ăn, tôi lấy hai mươi tệ ra đặt trước mặt Lâm Tuyết, "Tôi trả tiền cho cậu."
Lâm Tuyết ném tiền vào thùng rác trước mặt tôi.
Cô ta lau tay bằng khăn giấy, như thể vừa chạm vào thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu.
"Cậu thích Giang Vọng phải không?" Lúc này Lâm Tuyết không còn thân thiện như khi ở bên Giang Vọng nữa, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và khinh thường, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau ở cổng trường.
"Đúng thế." Tôi gật đầu.
"Thật trùng hợp, tôi cũng thích." Cô nhếch môi, "Đoán xem, nếu phải chọn giữa hai người, Giang Vọng sẽ chọn ai?"
6
Lúc này Giang Vọng đã quay lại.
Cảm thấy có gì đó không ổn trong bầu không khí, cậu ấy hỏi, "Hai người đang nói về cái gì vậy?"
"Bọn tớ đang nói về cậu đấy!" Lâm Tuyết cười rạng rỡ.
Giang Vọng bắt đầu thấy hứng thú, "Cậu đang nói gì về tôi vậy?"
"Tớ sẽ nói cho cậu nếu cậu đuổi kịp tớ." Khi cô ta nói điều đó, Lâm Tuyết đột nhiên chạy về phía tòa nhà giảng dạy.
Giang Vọng lắc đầu cười, nhấc chân đuổi theo.
Người duy nhất còn lại là tôi.
7
Tôi không muốn mất Giang Vọng như thế này.
Buổi tối, cậu ấy đưa tôi về nhà, tôi lấy hết can đảm nói: "Giang Vọng, từ nay chỉ hai chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?"
Sau một hồi sửng sốt, như hiểu ra điều gì đó, Giang Vọng giải thích: “Không sao đâu Miên Miên, Lâm Tuyết chính là như vậy. Cô ất là con gái hiệu trưởng, một tiểu thư nhà giàu, tính tình kiêu ngạo, nhưng cô ấy không có ý xấu. Cô ấy... "
Mỗi lời nói đều đang bảo vệ Lâm Tuyết.
“Nhưng tớ không thích cô ấy.” Tôi bướng bỉnh muốn biết Giang Vọng sẽ chọn ai.
Nhưng sắc mặt cậu ấy tối sầm lại: "Miên Miên, sao cậu lại vô lý như vậy!"
Đây là lần đầu tiên cậu ấy có ác ý với tôi.
Bởi vì Lâm Tuyết.
Nước mắt chợt dâng đầy trong mắt tôi.
Lần này, Giang Vọng hoảng sợ.
Cậu ấy bất lực lau nước mắt cho tôi rồi nói: “Đừng khóc, đều nghe cậu hết, được không?”
"Được!" Tôi gật đầu mạnh mẽ.
Tôi biết mình không nên can thiệp vào cách cậu ấy cư xử với người khác.
Nhưng lúc này, tôi vẫn không thể không ích kỷ.
8
Tôi nghĩ rằng bằng cách này, tôi và Giang Vọng có thể trở lại trạng thái trước đây.
Nhưng không ngờ Lâm Tuyết ngày hôm sau vẫn đến ăn cùng.
Vừa đến, cô ta đã xin lỗi tôi: “Xin lỗi, Miên Miên, tớ không biết tại sao cậu không thích tớ, nhưng tớ thực sự coi cậu như em gái của mình…”
Giọng điệu của cô ta rất chân thành, nhưng từ một góc độ mà Giang Vọng không thể nhìn thấy, cô ta đã nhìn tôi một cách khiêu khích.
Lòng tôi nặng trĩu.
Tôi không ngờ Giang Vọng lại nói với cô ta điều tôi đã bảo cậu ấy tránh xa Lâm Tuyết ngày hôm qua.
Giống như một chiếc lá sung bị xé ra, cậu ấy chia sẻ sự rụt rè của tôi với Lâm Tuyết.
Và tôi hoàn toàn thua trước Lâm Tuyết.
9
Tôi nhân cơ hội nói với Giang Vọng: “Tớ không thể ăn cùng cậu nữa, tớ sẽ mang đồ ăn trưa.”
"Tại sao? Bởi vì Lâm Tuyết?" Giang Vọng đột nhiên lộ ra vẻ không vui.
“Không.” Sợ cậu ấy không vui, tôi nhcậu ấy chóng phủ nhận: “Thành tích học tập của tớ gần đây sa sút rất nhiều, tớ muốn tranh thủ thời gian để học.”
Nghe vậy, Giang Vọng buông lỏng cau mày, nói: "Vậy thì tốt."
Sau đó cậu ấy rời đi.
10
Tôi không hề có ý định bỏ cuộc như vậy.
Trước đó Giang Vọng đã nói rằng chỉ cần tôi lọt vào top 100 của khối, cậu ấy sẽ là bạn trai của tôi.
Cậu ấy rất đáng tin cậy.
Tôi nghĩ, đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Nền tảng của tôi rất kém và tôi suýt soát đậu vào ngôi trường này.
Hiện tại tôi xếp ở giữa, đã là một tình huống rất khó khăn.
Và bây giờ, vì Giang Vọng, tôi học tập chăm chỉ hơn.
Tối nào tôi cũng học đến khuya. Tôi học suốt ở trường trừ lúc ăn và đi vệ sinh.
Nhưng có một ngày tan trường, tôi làm bài tập ở trong lớp nên ra về trễ vài phút, tôi vội vã ra khỏi trường, lại nhìn thấy Giang Vọng và Lâm Tuyết đang đi về hướng ngược lại nhà tôi.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy không đợi tôi về nhà cùng cậu ấy.
Thay vào đó, cậu ấy đưa Lâm Tuyết về nhà.
Sau này, mỗi lần học xong, tôi đều đi về một mình.
11
Tôi ngày càng ít gặp Giang Vọng.
Thỉnh thoảng tôi gặp cậu ấy ở trường và lúc nào cậu ấy cũng ở cùng Lâm Tuyết.
Nói xong mấy câu, Lâm Tuyết kiếm cớ kéo cậu đi.
Cuối cùng, kết quả thi hàng tháng đã có.
Tôi đạt được vị trí thứ 99 trong kỳ thi.
Tôi nóng lòng muốn chạy đi tìm Giang Vọng.
"Giang Vọng, ngày mai là thứ bảy, sáng mai cậu có rảnh không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Giang Vọng cau mày, "Tớ đã hẹn Lâm Tuyết cùng nhau học nhóm."
“Chiều nay thì sao?”
"Bọn tớ hẹn đi sở thú cùng nhau."
"Vậy sao!" Tôi hơi thất vọng.
Giang Vọng như không đành lòng nhìn tôi buồn, nói: “Tối mai! Tớ đi tìm cậu.”
"Được!"
Buổi sáng khi làm bài ở nhà, tôi không ngừng nghĩ về Giang Vọng.
Tôi cất sách vở khi chiều đến.
Ăn diện trước tấm gương tồi tàn ở nhà.
Tôi mặc chiếc váy đẹp duy nhất mà tôi có.
Khi mặt trời lặn, tôi đợi Giang Vọng với bảng điểm xếp thứ 99 của tôi.
Tôi chờ đến tận tối muộn.
Gió đêm lạnh buốt, tôi thu mình lại, chỉ mặc một chiếc váy.
Tôi lấy chiếc điện thoại di động cũ mà bố để lại cho tôi ra và kiểm tra thời gian, đã chín giờ tối.
Nhưng chờ mãi mà Giang Vọng không đến.
Cậu ấy đã quên, hay... không muốn đến?
Tôi ôm chặt điện thoại và không gọi cho cậu ấy.
Nếu tôi chủ động lần nữa...thì có vẻ thô lỗ.
Cười cay đắng, tôi quay người chuẩn bị trở vào nhà.
Giọng nói của Giang Vọng lúc này vang lên: "Miên Miên!"
Đôi mắt lờ mờ sáng lên trong giây lát, tôi quay lại và hít một hơi khi nhìn thấy rõ ràng Lâm Tuyết đang đứng cạnh Giang Vọng.
Tôi còn chưa kịp phục hồi, Giang Vọng đã nắm lấy tay Lâm Tuyết và đi về phía tôi, "Miên Miên, Lâm Tuyết và tớ đang ở bên nhau."
Vừa nói cậu ấy vừa nhìn Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết cũng nhìn cậu ấy.
Hai người nhìn nhau và mỉm cười.